4.2
Tưởng Nhược Nam không sợ khổ, chỉ sợ mình chịu khổ không đáng thôi. Suốt cả ngày hôm qua, Tưởng Nhược Nam cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, Thẩm ma ma dạy nàng các tư thế đi đứng ngồi có nghiêm khắc một chút cũng còn hiểu được, nhưng Lưu ma ma dùng cả buổi sáng chỉ dạy nàng hai động tác là dập đầu và khấu đầu thôi.
Nàng không hiểu những lễ tiết của thời cổ đại, có điều chưa từng ăn thịt lợn không có nghĩa là chưa nhìn thấy lợn, chỉ là bữa tiệc trà tiếp đón các quý phu nhân, cần phải dùng đến đại lễ quỳ bái sao? Vốn thời gian để học lễ nghi không nhiều, lại còn phải mất bao nhiêu thời gian cho mấy thứ lễ tiết này, không lẽ bên trong còn có nguyên nhân gì khác?
Tưởng Nhược Nam nhớ tới việc bọn Vương thị đánh cược với mình, bất giác lạnh lùng hừ một tiếng.
Định giở trò với ta, ta nhất định sẽ khiến các ngươi thua thảm!
Sau khi hai vị ma ma đến, Tưởng Nhược Nam bèn gọi họ tới trước mặt mình.
Tưởng Nhược Nam ngồi ở vị trí của chủ nhân, trong tay cầm ly trà bằng gốm sơn ngũ sắc, làn khói bốc lên mờ mịt, vẻ mặt nàng lạnh nhạt mà nghiêm túc.
Nàng chậm rãi nhấp môi uống trà, sau đó từ từ ngước mắt lên, nhìn hai vị ma ma trước mặt mình, khẽ cười, nói: “Hôm qua, khi ta tới xoa bóp cho Thái phu nhân, trong lúc mẹ con trò chuyện, Thái phu nhân có nói hai vị ma ma đây có thể coi là những ma ma răn dạy lễ nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gia-danh-mon/1259355/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.