Thím năm nghe bác sĩ nói Nghiêm Uyên bị gãy chân thì tức giận, trừng trừng mắt nhìn Lý Nhược, giọng điệu đầy trách móc vang lên: “A Nhược! Thím thật không ngờ cháu lại là người như thế đấy, tại sao cháu lại có thể đẩy Tiểu Uyên của chú thím chứ? Tiểu Uyên đã làm gì cháu mà cháu lại như thế? Nếu cháu đã đẩy Tiểu Uyên thì cháu phải chịu trách nhiệm với những gì mà cháu đã gây ra, kể từ giờ cho đến khi chân của Tiểu Uyên khỏi hẳn cháu phải chăm sóc nó.”
“Đúng vậy, cháu nhất định phải chăm sóc cho Tiểu Uyên đừng làm hại đến nó nữa, nếu không mọi người sẽ không tha thứ cho cháu đâu.” Thím sáu đứng bên cạnh lên tiếng, vẻ mặt cũng không khác mấy với những người ở đấy.
Nghiêm Uyên ngồi trên xe lăn được y tá đẩy ra, cô ta vừa ra liền cất giọng nói: “Mẹ! Mẹ cùng mọi người đừng có trách chị ấy, là do con bất cẩn bị ngã không có liên quan gì đến chị ấy cả, tất cả là do con.” Nghiêm Uyên tỏ vẻ đáng thương, tự trách bản thân khiến cho mọi người càng thêm thương cảm, trách cứ Lý Nhược nhiều hơn.
Nghiêm Từ đứng im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng bênh vực cho Lý Nhược: “Mọi người đừng có đổ hoàn toàn mọi chuyện lên A Nhược, con tin A Nhược không có làm chuyện này, làm sao em ấy có thể đẩy Nghiêm Uyên xuống được chứ? Cho dù là có đi chăng nữa thì chắc chắn rằng Nghiêm Uyên đã làm gì đó khiến cho A Nhược tức giận nên em ấy mới lỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ga-hao-mon-nghiem-tong-xin-buong-tha/2419643/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.