Nghiêm Uy quăng cho Nghiêm Uyên và những người ở đấy một cặp mắt lạnh lẽo, đáng sợ rồi đi lên phòng tìm Lý Nhược, bước lên phòng vừa mở cửa ra anh đã nhìn thấy cô đã nằm trên giường ngủ thiếp đi mất rồi vẫn chưa tẩy trang, quần áo cũng còn chưa thay. Nghiêm Uy định giúp Lý Nhược tẩy trang thì cô choàng thức giấc khi nghe thấy tiếng động, anh ngồi xuống giường cất giọng hỏi han: “Chỉ mới ngày đầu đi làm mà em đã mệt như thế rồi sao? Họ giao cho em nhiều công việc đến như thế à? Ma cũ bắt nạt ma mới?”
Lý Nhược ngồi dậy khẽ lắc đầu trả lời: “Không phải, mọi người ở công ty đều rất tốt không có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới gì cả, ngày đầu đi làm họ giúp em rất nhiều, không hề giao nhiều công việc cho em nhưng em cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy mệt, buồn ngủ như thế nữa.” Dạo này cô rất hay dễ bị mệt mỏi, có khi không làm gì cô cũng cảm thấy uể oải, thật không hiểu nổi cơ thể của cô dạo này nữa.
Hai người lần lượt đi thay đồ rồi xuống lầu ăn tối, những người họ hàng đã về hết chỉ còn lại Nghiêm Uyên ngồi ở bàn ăn đợi Nghiêm Uy và Lý Nhược. Lý Nhược vừa ngồi vào bàn ăn thì Nghiêm Uyên đã rưng rưng nước mắt, giả vờ tự trách, đáng thương xin lỗi cô: “Lý Nhược! Tôi xin lỗi, tôi cũng thay mặt cho mọi người xin lỗi chị, mọi người vì quá yêu thương tôi nên mới như thế chứ họ không có ý gì đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-ga-hao-mon-nghiem-tong-xin-buong-tha/2419631/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.