Trên thế gian này, thứ khó hiểu nhất chính là lòng người, thứ khiến cho người ta bận tâm nhất chính là tình yêu. Không phải ai cũng có thể kiếm cho mình một tình yêu đích thực. Nhưng tình yêu mà gặp phải muôn vàn rào cản, chẳng khác nào ăn phải trái cấm, thứ nhận lại được cũng chỉ có bi thương. Mọi thứ, tất cả không nằm trong tầm kiểm soát của ta, thì cho dù có cố gắng nắm bắt lấy nó, nó cũng sẽ nhanh chóng tan biến thành hư vô. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Có duyên nhưng không phận, làm sao có thể nắm bắt lấy hạnh phúc? Kẻ có tình nhưng người vô tình, làm sao có thể có lấy một kết cục tốt đẹp?
Câu chuyện tình giữa con cáo và nhà sư, một con cáo si tình, nhưng chẳng thể nào nắm bắt được trái tim của người mình tương tư. Nhà sư đó đã nương nhờ cửa Phật, làm sao còn có thể tồn tại tình yêu khác biệt? Thế gian này bao la rộng lớn là thế, nhưng tại sao lại không thể tìm kiếm ai khác để tương tư? Yêu nhiều, đau nhiều. Yêu nhiều, tổn thương nhiều. Cuộc sống này, thật sự là quá mệt mỏi. Giá như, tất cả chỉ là một giấc mộng, để khi tỉnh lại, mọi thứ vẫn chỉ là cuộc sống bình thường như trước...