Quách Liên Hoa thở gấp, buồn bực sầu não, thẫn thờ đi về nhà.
Cô cảm thấy số phận đối với mình quá không công bằng. Thế nào cũng không ban cho cô dù chỉ một chút hạnh phúc.
Cô tưởng rằng, bắt đầu với Trâu Bác sẽ là một bước ngoặt trong cuộc đời.
Ai ngờ, đó chỉ là ảo mộng.
Quách Liên Hoa lọc tất cả những thứ đáng giá, điện thoại di động, máy ảnh,laptop, trang sức quý giá, còn có cả số lượng lớn trang sức bằng vàng,cho tất cả vào một chiếc túi nhãn hiệu nổi tiếng to đùng rồi chạy rakhỏi căn nhà trọ xa hoa.
Cô có cảm giác rằng, cảnh sát sẽ truycứu sự thất lạc của tài khoản ấy, đến khi đó, nhất đinh sẽ thu hồi toànbộ những thứ quý giá mà Trâu Bác đã mua.
Quách Liên Hoa tính toán rất kỹ. Cô phải thôi học, đi đến một thành phố khác. Dù sao thì họcxong đại học, rồi lại xô bồ như họ hàng nhà kiến, có khi mười năm cònchẳng kiếm nổi hai mươi vạn tệ. Chỉ tính riêng những trang sức vàngtrong túi cô cũng trị giá tới mấy chục vạn tệ. Những thứ này đều do côtính toán trước, mỗi lần Trâu Bác đưa cô đi mua đồ, cô đều chỉ chọnvàng. Có thể gọi đó là những thứ bảo toàn giá trị.
Haizzz! Đời người chỉ là một quá trình hư cấu không ngừng lên xuống, đâu có thứ gì thật sự bảo toàn giá trị?
Quách Liên Hoa mang theo chiếc túi đựng đồ lao nhanh trên đường, cô đi đặt vé máy bay.
Cô muốn đi Hạ Môn, nghe nói nơi đó rất đẹp, có gió mát biển xanh, trời và biển cùng một màu xanh thẳm.
Khi mua vé, Quách Liên Hoa bỗng nghe tiếng xe cảnh sát ở phía con đường đối diện. Cô sợ đến nỗi vé máy bay cũng không kịp mua, lập tức quay ngườiđi ra khỏi quầy bán, Quách Liên Hoa quyết định lập tức gọi taxi ra sânbay, ngồi trên chuyến bay sớm nhất và có thể đi bất kỳ đâu.
Trong tích tắc khi Quách Liên Hoa xông ra khỏi quầy bán vé, một chiếc xe gắn máy chạy như tên bắn đã đâm vào cô.
Vàng trong túi rơi tung tóe.
Sau khi cơ thể Quách Liên Hoa bay lên không trung như đường parabol nhỏ, cô bị rơi trên nền đất với đầy vàng lấp lánh. Màu lấp lánh của vàng, màuđỏ của máu, trộn vào nhau sáng loáng và ướt đẫm, kỳ lạ đến nỗi không hềchân thực.
Quách Liên Hoa đã chết như thế.
Xe cảnh sátkhông dừng lại, tiếp tục hú trên đường, càng lúc càng xa. Nó không hềbiết rằng tiếng hú của mình lại vô ý dọa chết một cô gái.
Không ai đến bắt Quách Liên Hoa, mà do cô tự bắt mình.
Muốn trong sạch mà chưa từng trong sạch.
Nghe nói giây phút cuối cùng khi chết, người ta sẽ nhìn thấy cả cuộc đời mình.
Trước khi nhắm mắt, Quách Liên Hoa đã nhìn thấy mẹ mình, đứng dưới gốc cây, hai má ửng đỏ và ngân ngấn nước mắt.
Khi cảnh sát điều tra cái chết của Quách Liên Hoa, họ đã tìm đến Bạch Tiêu. Vì họ điều tra đến bạn gái cũ của bạn trai Quách Liên Hoa. Trong diđộng, Quách Liên Hoa vẫn còn lưu số của Bạch Tiêu với dòng chữ: Tiệnnhân. Điều này khiến cảnh sát chú ý nên mới đến điều tra Bạch Tiêu.
Lần đầu tiên ở khoảng cách rất gần, Bạch Tiêu đã nhìn thấy cô gái đã cướp bạn trai mình trong một không gian yên bình.
Quách Liên Hoa có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Có điều, khắp khuôn mặt cô đều mang theo nét gì đó ảm đạm, không có sinh khí.
Bạch Tiêu không biết rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì. Cô không biết Thẻ đọcsuy nghĩ có thể đọc được suy nghĩ của người đã chết không.
KhiBạch tiêu viết tên của Quách Liên Hoa lên Thẻ đọc suy nghĩ và ấn nútkhởi động, trước ngực của Quách Liên Hoa hiện rõ câu chuyện của cả cuộcđời cô.
Hóa ra người chết rồi vẫn có trái tim biết nói.
Bạch Tiêu rơi lệ, cô gọi điện cho Trâu Bắc.
Muốn trở thành người bạn gái cũ mẫu mực, thì nên coi việc không liên lạc nữa sau khi chia tay là một kỷ luật của tình yêu.
Bạch Tiêu không liên lạc được với Trâu Bác. Đến bây giờ cô vẫn không biếtrốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến mình phải đứng bên thi thể củangười trong mối tình tay ba đầy mưu mô này - Quách Liên Hoa. Thế TrâuBác đi đâu?
Cô có cảm giác cuộc đời như giấc mộng.
Ngày hôm sau, Bạch Tiêu đến trường học thì biết được chuyện của Trâu Bác.
Bây giờ tốc độ truyền tin nhanh chóng, nếu bạn không biết bạn trai cũ củamình xảy ra chuyện gì thì nhất định là anh ta đang cố ý trốn tránh.
Biết được tin tức của Trâu Bác, Bạch Tiêu vừa kinh ngạc vừa thất vọng.
Cô không dám dùng Thẻ đọc suy nghĩ đối với Trâu Bác để xem rốt cuộc anh ta muốn gì.
Hai tháng trước, cũng trong buổi trưa hôm Bạch Tiêu âm thầm giết bé gái bịbỏng nặng, sau khi Trâu Bác rút tiền thì thần sắc khá lạ. Rõ ràng là xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng. Nhưng Bạch Tiêu lúc đó không sử dụng Thẻđọc suy nghĩ. Cô chỉ muốn giữ gìn tình yêu bởi những điều cô đọc đượcnhờ tấm thẻ đều là tình yêu giả dối.
Người mù quáng vì tình yêu thì càng dễ phạm phải những sai lầm to lớn.
Bạch Tiêu nghĩ đến tất cả những điều đó, bật khóc thất thanh. Tấm Thẻ đọcsuy nghĩ còn lại đó vẫn sáng như cũ, một ánh sáng thần bí, Bạch Tiêutrong lòng lại cảm thấy một nỗi sợ hãi không tên. Cô cảm thấy từ trướctới giờ mình không dùng Thẻ đọc suy nghĩ để làm một việc tốt nào, duychỉ có lần này đối với Trâu Bác, nếu như cô dùng Thẻ đọc suy nghĩ thì có thể sẽ cứu được tình yêu của hai người nhưng cô không đủ dũng khí.
Nếu khoảnh khắc ấy, Bạch Tiêu biết chân tướng sự việc, nếu biết số tiền đólà do hệ thống ngân hàng gặp trục trặc đã chuyển nhầm vào thẻ ATM củaTrâu Bác, cô nhất định sẽ khuyên anh trả lại và chủ động báo cảnh sát.
Trong lòng Bạch Tiêu, cô không bao giờ cho rằng mình sẽ vui vẻ là được chiếmhữu, còn có người, cội nguồn vui vẻ của họ chính là sự yên lòng.
Quách Liên Hoa thuộc típ người trước, còn Bạch Tiêu thuộc típ người sau.
Sự phiền não đã xâm chiếm hết tâm trạng của Bạch Tiêu, cô cảm thấy mình đã làm một chuyện rất xấu xa, cô nên làm gì đó để bù đắp cho sai lầm tolớn này.
Bạch Tiêu tìm đến luật sư của Trâu Bác.
Luật sưlắc đầu một cách khó khăn, nói giọng vừa buồn cho người không may vừabực tức vì mình không thể biện luận giúp cậu ta được: “Món hời do saisót của ngân hàng mà cũng dám chiếm dụng sao? Sao lại làm trò cười ấy,thật sự là cậu ấy suy nghĩ quá nông cạn, chí ít cũng bị ngồi tù, nóikhông chừng còn bị tử hình nữa ấy. Hai mươi triệu tệ, số tiền đó quálớn”.
Thật sự, hai mươi triệu tệ là số tiền quá lớn, tình hình vô cùng tồi tệ. Nếu tham ô, nhận hối lộ thì dù cho đầu của những người đókhông rơi thì cũng đủ để khiến họ phải sống trong cảnh tù đày!
Thế giới có khi thật sự là sự pha trộn có logic, luôn luôn thách thức trí tuệ và sự kiềm chế của chúng ta.
May mà có mạng lưới liên lạc nên chúng ta mới phát hiện: Người không biết kiềm chế có rất nhiều.
Vốn Trâu Bác bị kết án ngồi tù năm mươi năm.
Năm mươi năm! Bạn không nhìn nhầm.
Dưới sự bức xúc của các trang mạng xã hội và tác dụng to lớn của dư luận,cuối cùng Trâu Bác bị kết án năm năm tù giam. Không bị tử hình, anh đãthấy rất may mắn này.
Đối với bản án này, Trâu Bác và những người khác đều cảm thấy mãn nguyện. Họ đều biểu thị sẽ không chiếm đoạt củacải của người khác nữa, đặc biệt là không chiếm những món hời trong nghề nghiệp. Nếu không sẽ phải chịu những hình phạt nghiêm khắc.
Nhìn Trâu Bác đứng ở tòa án với đôi mắt thẫn thờ, nước mắt lã chã rơi, BạchTiêu nhớ đến anh của nửa năm về trước, hành động vĩ đại tay không bắtcướp, mà cảm giác mông lung.
Nửa năm sau, người anh hùng ấy lại bị tù đày.
Tính chất sân khấu của đời người là sự lựa chọn ở khoảnh khắc này mà bạn mãi mãi không biết rằng thời gian sau nó sẽ biến hóa ra sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]