Khúc Thấm khóc rất lâu, mãi đến khi mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Khúc Liễm nhìn vạt áo thấm ướt nước mắt của mình, lại nhìn thiếu nữ trên giường, có phần dở khóc dở cười, trong lòng lại thầm thở dài, dù vị tỷtỷ cùng cha khác mẹ này bình thường kiêu ngạo ra sao, vẫn luôn giữ thângiữ phận như một tiểu đại nhân, thì năm nay kỳ thực cũng mới mười lămtuổi mà thôi.
Nếu ở kiếp trước của nàng, cũng chỉ mới là một học sinh trung học.
Chẳng qua, không biết làm sao mà tỷ tỷ khác mẹ xưa nay vẫn hiếu thắngnày lại đột nhiên khóc như vậy, chẳng lẽ vì sinh bệnh nên yếu đuối, lạithấy các nàng một lòng một dạ chăm sóc, nên cảm động đến khóc?
- A Liễm, làm sao bây giờ?
Nghe được tiếng thì thào của mẫu thân, Khúc Liễm lấy lại tinh thần, thấy mẫu thân dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn mình, dù khuôn mặt mĩ miều đi nữa,thì khóc đến sưng lên như hạch đào cũng không còn xinh đẹp nữa. Nànghiểu rõ tính tình của mẫu thân, tuy rằng yếu đuối không biết làmgì,nhưng lại là một mẫu thân đủ tư cách, hơn nữa nàng cũng không phải là một đứa trẻ thuần túy, nên đối với bà nàng vẫn luôn rất bao dung.
Có đôi khi, Khúc Liễm cho rằng, từ sau khi phụ thân qua đời, việc mẫuthân vẫn giữ cái tính nhu nhược ngây ngô có liên quan đến hình thànhtính cách của hai tỷ muội nàng. Khúc Thấm từ nhỏ đã vừa chín chắn vừamạnh mẽ, không chịu yếu thế đễ dàng khuất phục, phía sau lại có một Bình Dương hầu phủ làm chỗ dựa lớn, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dieu-lenh/36364/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.