Dinh thự rất yên ắng, yên ắng đến lạ kì. Không Felipe. Không Celia. Không Rafiq. Caleb không đưa ra câu trả lời và tôi cũng không hỏi han gì.
Bên ngoài rất nóng, dù chỉ mới là sáng sớm. Tôi nhận ra đã rất lâu rồimình không bước ra ngoài, ở dưới ánh mặt trời sáng chói. Tôi đang mặcquần áo. Tôi được…tự do. Bước chân tôi khựng lại khi nhận thức đó ậptới. TỰ DO!
“Xe tải ở không xa lắm, tiếp tục đi thôi,” Caleb lạnh lùng nói.
Tôi cảm thấy mình đang nghẹn ngào, tiếng cười phấn khích thoát khỏi môi, “Chúng ta đang đi đâu vậy?” tôi nói với những giọt lệ sung sướng trongmắt.
“Xin em đừng hỏi. Chỉ cần đi với anh thôi.”
Tôi nhìn anh, nỗi đau trên gương mặt anh thật quá dữ dội. Giờ không phải lúc tranh cãi với anh. Dù anh có đang làm gì, thì chuyện đó cũng có vẻrất to tát. Nó sẽ thay đổi mọi thứ giữa hai chúng tôi, nhưng anh lạiđang xin tôi hãy đi với anh, và khi người đàn ông bạn yêu xin bạn hãy đi với anh ấy – bạn sẽ đi.
Chúng tôi đi bộ chưa đến một dặm, song tôi lại thấy kinh ngạc trước quymô tổng thể tòa dinh thự của Felipe. Dù công việc làm ăn của ông ta cólà gì, thì chắc hẳn nó cũng đang sinh lãi. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được chỗ chiếc xe tải cũ đã dùng để đến đây. Tôi thấy ngạc nhiên khi nó nổ máy ngay lập tức.
Caleb không hề nói gì nhiều, và dù anh có vẻ như đã kiểm soát được bảnthân, tôi biết chuyện đã xảy ra vẫn đang đè nặng lên anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1530012/quyen-2-chuong-24-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.