Khi Rafiq mở mắt, Caleb có thể thấy ngay ông ta đang sợ hãi. Caleb đã tróiông ta vào một trong mấy chiếc ghế dài được đặt cạnh hồ bơi.
Caleb cảm thấy trong lòng như chết đi, nhưng khao khát trả thù vẫn chưadịu lại. Hắn đã chờ giây phút này cả đời rồi, và không thể chối bỏ nóđược.
Hắn ngồi trên mặt đất cạnh Rafiq. Con dao của hắn nằm hờ hững trên đầugối và vẫn còn dính đầy máu của Jair. “Tối nay ông sẽ phải chết, ngườianh em. Tôi muốn ông biết điều đó,” Caleb thầm thì. “Tôi sẽ ra tay maulẹ nếu ông nói cho tôi nghe sự thật,” hắn dừng lại, “hoặc tôi có thểdùng con dao này và luyện tập tất cả những gì ông đã dạy tôi về cách tra tấn.”
“Caleb…” Giọng Rafiq run rẩy.
“Đó không phải tên tôi, Rafiq. Tôi không nhớ tên của mình. Nó đã bị tước đoạt khỏi tôi,” Caleb nói đều đều. “Ông có biết tại sao không?” Calebnhìn lên Rafiq, vẻ mặt khắc nghiệt.
“Cậu không muốn làm thế này đâu, Caleb,” Rafiq nói.
“Không,” Caleb đáp và lắc đầu, “Tôi không muốn làm thế này.” Hắn cầm dao lên và chọc vào đầu gối Rafiq.
“DỪNG LẠI!” Rafiq hét lên. “Dừng lại!”
Caleb đặt con dao trở lại đầu gối. “Tôi không bao giờ muốn tổn hại ông,Rafiq. Không bao giờ! Nhưng ông phải trả giá cho những gì đã làm.”
Cả người Rafiq run rẩy dữ dội. Mồ hôi bao phủ cơ thể ông ta. “Và cậu cho là ta đã làm gì?”
“Tôi sẽ đưa ra các câu hỏi. Bắt đầu với câu quan trọng nhất: Chính ông đã đưa tôi tới chỗ Narweh đúng không?”
Rafiq nhìn hắn chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1530006/quyen-2-chuong-23-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.