Gương mặt Livvie rúm ró và cô dường như òa khóc. Cô vòng hai cánh tayquanh cổ Caleb, siết chặt lấy hắn bằng tất cả sức lực, “Ôi chúa ơi! ÔiCaleb. Em rất xin lỗi vì đã gọi anh như thế. Em rất xin lỗi.”
Cảm xúc của Caleb vương vãi khắp nơi. Hắn không muốn sự thương hại củacô. Hắn chưa bao giờ muốn được thương hại cả. Thế nhưng, dường như hắnvẫn cần vòng tay của Livvie. Hắn không có tâm trạng để đẩy cô ra.
“Tôi không lẻ loi. Có sáu người chúng tôi cả thảy,” Caleb nói. Hắn ômchặt Livvie vào ngực. “Tôi không nhớ chuyện bị bán. Không hề có một buổi đấu giá hay gì cả. Tôi nghĩ mình được giao đến trong một cái hộp. Chođến tận hôm nay, tôi vẫn không thể chịu được không gian hẹp – hay tàuthuyền – tôi ghét tàu thuyền.”
“Nhiều chuyện…,” Caleb chật vật nói, “đã xảy ra với tôi. Narweh thíchđánh đập tôi…cùng với những chuyện khác.” Caleb cảm thấy vòng tay Livvie siết chặt hơn quanh mình.
Của tôi!
“Tôi dần trở nên quá lớn, tôi nghĩ vậy. Tôi cao hơn so với những đứakhác. Tôi có lông mu và lông nách. Những người đàn ông…” Caleb nuốt vàonặng nhọc, “Bọn họ muốn bé trai, không phải đàn ông. Tôi nghĩ Narweh đãđịnh giết tôi.”
“Dừng lại,” Livvie khóc nức nở trên cổ Caleb, “Em không thể nghe thêm nữa.”
Caleb cảm thấy có thứ gì đó vừa được giải phóng bên trong mình: nỗi nhục nhã. Nỗi nhục nhã ban sơ, nguyên vẹn lan khắp người hắn. “Không còn yêu tôi nữa khi biết tôi đã từng là một tên điếm à?”
Hắn đẩy Livvie ra và cô ngã phịch lên giường. Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529988/quyen-2-chuong-19-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.