Tôi không còn đau nhức nữa, không hề trong suốt nhiều ngày rồi. Mấy vếtbầm đã biến mất còn những vết xước đã đóng vảy. Khi chúng lành lại, sẽgiống như tất cả mọi vết tích về khoảng thời gian tôi ở bên Caleb đều bị xóa sạch. Tôi vòng hai cánh tay quanh bụng và siết lại cho đến khi ýnghĩ đó qua đi. Nếu một tháng trước bạn bảo tôi như thế, tôi sẽ rất buồn vì có làn da không tì vết, tôi sẽ gọi bạn là đồ ngốc và đánh bạn thậtmạnh. Nhưng giờ tôi ở đây: một cô gái không có dấu tích, và cũng khôngcó lý do để tiếp tục tiến về phía trước.
“Không phải vậy đâu, Vật Cưng. Em có đủ mọi lý do đấy,” bóng macủa Caleb thì thầm vào tai tôi. Tôi không biết liệu giọng nói của anhtrong đầu có biến tôi thành người điên không, nhưng dù có là gì tôi cũng chả quan tâm. Nó là những gì còn lại của tôi sau khi những vết xướclành lại. Tôi không thể từ bỏ anh. Thêm nữa, tôi cũng biết giọng nói kia không phải thật, dù tôi có ước ao nhiều thế nào đi nữa.
Vào ban đêm, tôi thích lắng nghe giọng anh trong tâm trí mình, khi bệnhviện yên tĩnh hơn và tôi có thể tập trung biến ra anh thật nhất có thể.Tôi mở hai chân ra và tự thỏa mãn mình với kí ức về khuôn miệng của anhmút mát nhũ hoa của tôi, còn những ngón tay anh khẽ khẩy tới lui ở vùngđất bí mật. Nếu tôi thật sự, thật sự cố gắng, tôi có thể sẽ nghe đượctiếng của anh, cảm nhận được anh, thậm chí là dệt lên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529927/quyen-2-chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.