Sau khi Caleb rời khỏi quán rượu, tôi đã không hề di chuyển khỏi nơi ẩnnấp bên dưới quầy bar trong suốt hơn một giờ đồng hồ. Ít ra tôi nghĩ làvậy, khả năng cảm nhận thời gian của tôi thật sự đã kém đi. Nhiều tuầnliên tục bị bắt làm con tin trong phòng tối sẽ gây ra điều đó. Cuốicùng, gã hà mã tự gọi mình là Tí Hon đã kéo tay tôi lôi dậy rồi lắc lắc cho đến khi tôi thôi cuồng loạn.
Khi đã bình tĩnh lại, tôi hỏi, “Sao anh lại giúp tôi?”
Gã chỉ cau mày với tôi. “Bởi vì trông cô có vẻ rất cần đến sự giúp đỡ. Và cô là người Mỹ.”
Gã dắt tôi ra bên ngoài, nơi mà người pha chế rượu, Javier, đang chờtrong một chiếc xe tải nhỏ cũ kỉ, rỉ sét màu lam nhạt không rõ nguồngốc. Tôi sợ không dám chui vào xe. Làm sao biết họ định đưa tôi đi đâu,hay định làm gì một khi đã đưa tôi đến nơi họ muốn. Tôi chỉ biết Tí Honbảo rằng tôi sẽ được an toàn và gã sẽ giúp tôi mà thôi. Nếu có nhiều lựa chọn hơn, tôi sẽ tránh cái gã lái mô tô nhếch nhác đó càng xa càng tốt. Sự thật là thế này: tôi không có lựa chọn nào tốt hơn, và gã biết điềuđó. Vậy nên tôi chui vào chiếc xe tải.
Chúng tôi chỉ lái xe khoảng mười lăm phút trước khi dừng lại trước một ngôi nhà xi-măng tạm bợ. Khỉ thật. Nỗi sợ của tôi chưa bao giờ nguôi ngoai, thậm chí còn tăng thêm vài bậc,nhưng lúc nhìn quanh, tôi buộc mình phải quan sát, trông chừng. Sẵn sàng để bỏ chạy. Lưới thép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529870/quyen-1-chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.