Người phụ nữ kia thét lên, giọng khàn đi, âm thanh the thé có vẻ đến từsâu trong cổ họng. Cô ta đang hét cái gì đó. Tôi tự hỏi liệu có phải làtên hắn hay không. Vì một lý do nào đó, ý nghĩ kia khiến tôi cực kì bựctức. Tôi ở đây, ở ngay đây, tại chốn này, bị trói vào cái cột giườngchết giẫm giống một món đồ trong khi một phụ nữ khác lạila hét tên hắn. Chẳng nghi ngờ gì là do những cơn cực khoái mãnh liệt.Vậy mà tôi phải gọi hắn là Chủ Nhân. Tôi không được quyền kêu tên hắn.Thậm chí ngay cả lúc lên đỉnh, mà nếu có tôi cũng không làm, vấn đềkhông nằm ở đó.
Cô ta lại hét và lần này tôi không thể ngăn mình rền rĩ tên hắn thậtlớn, không phải trong sung sướng tột độ như cô ta, mà là trong đau đớn.Tôi chưa từng gọi tên hắn trước đây, và đã không hề nhận ra điều đó chođến tận bây giờ. Kể từ khi tới đây, tôi luôn nhớ về từng ngày trôi qua.Trong đầu tôi, hắn chính là Caleb, lúc nào cũng thế, nhưng tôi chưa baogiờ để cho tên hắn thoát khỏi môi mình. Tôi lại lên tiếng lần nữa, tựthách bản thân phải gọi tên hắn to hơn một chút, buộc mình phải vượt lên trên trong cuộc thi này. Thêm nhiều cơn nhức nhối nữa xộc đến, chúngnặng nề, nóng ấm và ẩm ướt giữa hai chân tôi.
“Caleb,” Tôi rên rỉ.
“Caleb!” Cô ta kêu thét.
Tôi đẩy người về trước dưới dây trói, lờ đi đau đớn, lờ đi sự bỏng ráttrên hai chân, bất cứ điều gì ngăn tôi nghe ngóng thật kĩ. Tôi có thểnghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529852/quyen-1-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.