Edit: melbournje
?
Ánh đèn màu cam ấm áp khắp xung quanh, nhìn qua rất là lãng mạn
Mà đương nhiên, không chỉ đơn giản như vậy.
Mỗi khi cô cất bước trên thảm đỏ, hướng về phía trước một bước, sẽ có hai luồng ánh sáng nhanh chóng từ lòng bàn chân cô lan cho đến tầng cao nhất, giao nhau ở đó.
Thảm đỏ không dài lắm, nhưng chỉ một hai phút, hơn mười luồng ánh sáng đem toàn bộ trung tâm chiếu sáng.
Thật ra, đây không phải thảm đỏ, mà là một lớp cánh hoa hồng thật dày, xếp thành "thảm đỏ".
Đồng Kiều không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn Ngụy Cẩn Hằng, đập vào mắt lại là một bó hoa màu hồng phấn.
Nhìn thấy bó hoa này, Đồng Kiều rốt cuộc nhịn không được mà nhào vào trong ngực anh, trừ khóc thì cũng không biết nên nói gì cho phải.
Bên tai cô truyền đến giọng nói của Ngụy Cẩn Hằng: "Je T"aime." ( Trong tiếng Pháp có nghĩa là anh iu emmm)
Đồng Kiều nghe không hiểu, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, hỏi: "Cái gì cơ?"
Ngụy Cẩn Hằng cười không nói.
Lúc này Quan Vĩ Lễ, Lâm Thánh Hi, cùng Trương Lâm và mấy người nữa từ bên cạnh đi ra.
Quan Vĩ Lễ còn tiện thể huýt sáo một cái.
Đồng Kiều thấy được có người, lập tức từ trong ngực Ngụy Cẩn Hằng tránh ra, đem nước mắt của mình lau sạch.
"Quan tổng, Lâm tổng, xin chào."
Quan Vĩ Lễ nhíu mày sách một tiếng: "Đều đã thành chị dâu tương lai của chúng tôi rồi, sao lại còn cái này tổng kia tổng, gọi tôi là Lễ Tử là được."
Nghe được xưng hô chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-cua-anh-em-quet-ca-doi-cung-khong-het/1301852/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.