hông liên hệ với Đồng Kiều.
Nói xong lời này, anh ra hiệu với Cao Viễn cách đó không xa, Cao Viễn đem xe lái tới.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi lên: "Đi chung cư Minh Hàn."
Quan Vĩ Lễ nhếch miệng, thì ra là muốn đến nhà Đồng Kiều.
Quan Vĩ Lễ mắt nhìn Ngụy Cẩn Hằng đi, lập tức lên một chiếc xe khác.
"Nhanh nhanh nhanh, theo xe taxi phía trước, số xe là xxxxxxx."
Tại một biệt thự ngoại thành.
Còn chưa vào, tiếng thét chói tai của Tống Kiều đã vang lên: "Con tiểu tiện nhân kia ở đâu?"
Phòng khách trống trải truyền đến tiền giày cao gót giẫm cộc cộc trên sàn nhà, vừa nặng vừa vội.
Tống Kiều vừa vào phòng khách liền thấy một ngưởi bị trói chặt tay chân, hôn mê ở trên ghế sa lon, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hừ, tiểu tiện nhân, để xem tao dạy bảo mày như nào."
Nói xong cô ta cất bước đi lên, xòe bàn tay ra chuẩn bị giải tỏa cơn hận.
Nhưng tay của cô ta vừa nâng lên, bên ngoài vang lên một trận ồn ào.
"Ài ài ài, làm con gái mà đánh người như thế cũng không tốt." Một âm thanh mang theo ý cười nhạo báng vang lên.
Tống Kiều nghe tiếng nhìn lại, thấy Quan Vĩ Lễ cười đi tới, một thân âu phục màu đen mặc trên người anh không phải rất nghiêm trang, ngược lại mang theo sự vô lại.
"Sao anh lại tới đây?"
Quan Vĩ Lễ cố ý nháy hai mắt, lộ ra vẻ vô tội: "Cô dẫn tôi tới đây nha."
Tống Kiều khó thở: "Anh theo dõi tôi."
"Ai nha, đừng nói khó nghe như vậy chứ, cái gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-cua-anh-em-quet-ca-doi-cung-khong-het/1301850/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.