Edit: melbournje
?
Năm giờ chiều, Đồng Kiều đang do dự nên mặc cái gì ra ngoài mua thức ăn.
Bác sĩ cùng mẹ đều căn dặn cô đầu bị thương, tốt nhất đừng đi ra ngoài gặp gió.
Nhưng tối nay mẹ Đồng làm ca tối, phải tám giờ mới tan làm.
Trong tủ lạnh cái gì cũng không còn, cũng không thể để mẹ đi làm về mà không có cơm.
Lúc này điện thoại của cô vang lên.
"Alo, anh Ngụy."
"Đang làm gì?"
"Chuẩn bị ra ngoài mua một ít đồ ăn làm cơm tối."
Ngụy Cẩn Hằng nghi hoặc: "Không phải bác sĩ bảo tốt nhất là mấy ngày này không nên ra khỏi cửa sao."
"Nhưng nhà em không có thức ăn." Đồng Kiều không thể làm gì nói.
"Em đợi anh vài phút, anh đi cùng với em."
Đồng Kiều đem giày trong tay cất lại trong tủ giày, nghe lời, một lần nữa ngồi lại ghế sa lon trên phòng khách: "Được."
Ngụy Cẩn Hằng chưa tan tầm nên nhắc với Cao Viễn một câu.
Ngụy Tổng là người rất đúng giờ, mấy ngày trước nghe nói anh thức đêm tăng ca Cao Viễn đã rất kinh ngạc.
Không nghĩ tới lần này lại còn không tan làm đúng giờ.
"Ngụy Tổng, ngài hiện tại muốn tan làm sao?"
Ngụy Cẩn Hằng đem một xấp văn kiện đặt ở mặt bàn Cao Viễn.
"Những tài liệu này phát đi, trưa mai họp, tôi cần mấy phương án chứng thực."
Cao Viễn gật đầu: "Được rồi Ngụy Tổng."
"Tôi đi trước, có việc gọi điện thoại."
"Được rồi, Ngụy Tổng."
Nhìn ông chủ nhà mình đi rồi, hai người nhân viên khác lập tức xông tới.
"Anh Viễn, anh có cảm thấy dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-cua-anh-em-quet-ca-doi-cung-khong-het/1301841/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.