Edit: melbournje
?
Cuối hành lang có một người đàn ông từ ngoài cửa sổ nhô ra nửa người, giống như là đang nỗ lực từ bên trong leo ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng kêu thảm của Đồng Kiều.
Người kia nhanh chóng lui vào trong cửa sổ, Ngụy Cẩn Hằng nhanh bước ra ngoài, đem Đồng Kiều đang ngồi xổm trên đất kéo vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, "Không có việc gì, đừng sợ."
Nói xong đem thẻ phòng trong tay cô rút ra, đem cửa phòng mở ra, ôm cô đi vào.
Ở dưới đại sảnh, nhân viên lễ tân không ngừng cười cười giải thích, "Thưa ngài, xin ngài chờ một chút, chúng tôi lập tức bảo nhân viên công tác xem xét."
Cúp điện thoại, nụ cười của cô ấy trong nháy mắt thu hồi, cau mày cùng người bên cạnh nói chuyện, "Trong một lúc mà nhận sáu điện thoại khiếu nại, nói ở lầu chín vừa rồi truyền tới một tiếng hét thảm."
Người còn lại nói, "Lầu chín không phải Triệu Thiên phụ trách sao, anh ta đang làm gì?"
Nói rồi cô hô với bộ đàm, "Triệu Thiên, Triệu Thiên, anh ra xem một chút tầng chín có chuyện gì vậy?"
Kết quả bộ đàm không truyền tới âm thanh gì.
Người phụ nữ nói lại lần nữa, lần này từ trong bộ đàm mới truyền đến một âm thanh thở hổn hển của đàn ông, "Nghe thấy rồi nghe thấy rồi."
Trong phòng khách sạn, toàn thân Đồng Kiều run lên, Ngụy Cẩn Hằng bất đắc dĩ, dứt khoát đưa cô ôm vào trong ngực nhẹ giọng an ủi, "Không có ma đâu, đừng sợ."
"Không, có ma, vừa rồi em nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-cua-anh-em-quet-ca-doi-cung-khong-het/1301832/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.