Edit: melbournje 
? 
Ngụy Cẩn Hằng một lần nữa ngồi lại ghế bên cạnh. 
"Tôi điện thoại cho cô, trợ lý của cô nhận được, nói cô vì quay phim nên nửa đêm phát sốt, bây giờ đang ở bệnh viện." 
Đồng Kiều cầm ly nước trong tay chậm rãi uống xong, cảm giác cuống họng đang khô khốc đã được thoải mái, giọng nói cũng không khàn như trước nữa. 
"Tôi không sao." Cô vừa nói ra ba chữ. 
Một bàn tay thon dài liền duỗi tới, bàn tay lạnh buốt của anh dán trên trán nóng hôi hổi của cô. 
"Trán vẫn rất nóng." Ngụy Cẩn Hằng cau mày nói. 
"Tôi nghe trợ lý nói cô đã sốt cao từ trước nhưng muốn đợi quay phim xong mới tới bệnh viện?" 
Thế này là muốn khiển trách sao? 
Đồng Kiều chột dạ nhìn anh, lộ ra nụ ngây ngô nhu thuận. 
Ngụy Cẩn Hằng cũng không có bỏ qua, tiếp tục nói: "Muốn tiền không muốn mạng thật sao?" 
Giọng Đồng Kiều truyền đến, nói: "Tôi không có." 
Nói xong cô đem cái ly đặt lên tủ, nói sang chuyện khác: "Anh Hằng đây là từ công ty chạy tới sao?" 
Nghe được xưng hô này, lông mày Ngụy Cẩn Hằng có chút hất lên. 
Bình thường cô đều gọi anh là Ngụy Tổng, chỉ có ở buổi tối, khi anh khi dễ hung ác, cô mới có thể khóc gọi anh Hằng cầu xin tha thứ. 
Thấy Ngụy Cẩn Hằng không để ý tới mình, Đồng Kiều cũng không thấy xấu hổ, ngẩng đầu nhìn bình nước mình đang truyền, nói lầm bầm: "Cái này còn bao lâu nữa?" 
Ngụy Cẩn Hằng hỏi "Cô sốt cao về nhà không sợ ba mẹ lo lắng sao?" 
Đồng Kiều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-cua-anh-em-quet-ca-doi-cung-khong-het/1301808/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.