“Nhưng không thể nhiều hơn một chút sao? Không đến một lượng bạc thật sự là hơi ít. Lưu mẹ, tôi cũng biết người khó khăn. Không sợ người chê cười nhưng vì bệnh của Lục tiểu thư mà tôi không còn dư lại gì. Lục tiểu thư điều dưỡng thân thể còn phải dùng bạc. Nhìn thấy Lục tiểu thư chịu khổ, tôi thật không nỡ.” 
“Liễu di nương, không phải là tôi không chịu hỗ trợ mà là túi thơm thêu tay bán không được nhiều. Tuy rằng thôn trang này gần kinh thành nhưng đi đi về về tôi cũng phải ngồi xe ngựa, cũng đi hỏng mất mấy đôi giầy mới kiếm được vài đồng tiền khổ cực. Những nhà lớn ở kinh thành thì đều có người thêu riêng, nhà nghèo nhà nhỏ thì mua được bao nhiêu? Liễu di nương, nếu không phải tôi thấy cô quá cực khổ thì tôi cũng chẳng lo việc này đâu.” 
“Vậy… vậy…” 
Đinh Nhu nghe là biết Liễu thị động tâm rồi. Đinh Nhu không biết cụ thể là bán bao nhiêu bạc nhưng làm ăn giống như Liễu thị thì nàng chưa từng thấy. Thương hại có thể nâng giá tiền? Đem tất cả lá bài tẩy mở ra, Liễu thị nói thế không phải là cho Lưu mẹ biết rõ trong nhà nghèo đói, không bán đồ đi thì không còn gì ăn hay sao? Nói thế khác nào mời thương nhân tới ép giá? Đinh Nhu từng gặp phải những thương nhân bất lương như thế, nhưng đấy đều làm làm giao dịch cực lớn. Bọn họ đều hiểu rất rõ về cách buôn bán. Vị Lưu mẹ kia chỉ là buôn bán một chút đồ thêu kiếm sống. Người buôn bán nhỏ, cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-cu-nhat-pham/137716/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.