Editor: demcodon
Vân Dật không khỏi nhìn về phía Vân Tư Vũ, hắn vẫn cảm thấy Vân Tư Vũ mặc dù bị lạnh nhạt, thế nhưng cũng không phải thê thảm như vậy, chí ít không có bị hạ nhân bắt nạt, cũng có thể ăn no mặc ấm, cùng với những người khác trong phủ ngay cả những hạ nhân kia cũng không bằng công tử thất sủng, tốt hơn nhiều. Nhưng thì ra là ở chỗ hắn không nhìn thấy, Vân Tư Vũ chịu đựng khổ không phải hắn có khả năng tưởng tượng.
Vân Dật mím mím môi, nếu như Vân Tư Vũ trước đây chịu đựng khổ, đều chỉ vì hạnh phúc bây giờ, hắn lại cảm thấy y là người may mắn nhất.
Vân Thiển có lẽ là thật sự bị Nữ hoàng bệ hạ dọa cho sợ, vốn là tính tình điêu ngoa như vậy, hiện tại rõ ràng không nói tiếng nào. Vân Khê luôn luôn là thể hiện mềm yếu, hiện tại con ngươi cũng không phải là nhắm thẳng vào hắn. Cho nên hắn cũng giống vậy không nói tiếng nào, chỉ hy vọng tất cả mọi người đều quên lãng hắn mới tốt.
Trong bầu không khí quỷ dị này, Phong Lăng Hề lười biếng cười nói: "Vân tướng quân dường như là đã nhận lấy trăm vạn bạc trắng của Tư Vũ, tin tưởng lòng hiếu thảo của Tư Vũ đã một lần trả hết. Hiện tại vừa vặn Vân tướng quân muốn phân rõ giới hạn với Tư Vũ, liền để cho Nữ hoàng bệ hạ làm chứng, miễn cho về sau một ít người không liên quan lại tới quấy rầy Tư Vũ, bản vương sẽ rất không cao hứng."
Trăm vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-ta-mi/2126776/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.