Mặc dù người đến núi đào ngắm cảnh rất nhiều, nhưng là phần lớn đều chỉ đến một ngọn núi rồi dừng lại, trời tối sầm sẽ trở về trong trấn. Cho nên chỉ có một đỉnh núi bên cạnh trấn Đào Hoa là sửa sang đường, còn có đình nghỉ ngơi, bàn đá ghế đá, thậm chí có người lên núi bán đồ chơi lời một ít.
Mà phía sau vài đỉnh núi căn bản cũng không có đường đi, xe ngựa cùng ngựa cũng không thể dùng, hơn nữa đường kia cũng không dễ dàng đi, không nói đi núi tuyết, riêng là bò qua vài ngọn núi này cũng có thể làm cho người nếm không ít khổ sở.
Khắp núi hoa đào tung bay mênh mông, liên miên không dứt, cảnh trí như vậy rất là hấp dẫn người, nhất là vài người nam tử vô cùng thích.
Bởi vì Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ dừng lại, một đám người đi theo đằng sau cũng dừng lại nghỉ ngơi. Hoàng Ngọc Ngạn ở trong đình bày ra đàn, Minh Tuyên đốt hương, tiếng đàn vang lên, Lăng Nguyệt theo tiếng đàn nhảy múa nhẹ nhàng, cùng hoa đào tung bay, tựa như tiên tử hạ xuống phàm trần.
Hoàng Ngọc Ngạn không khỏi giương mắt nhìn Phong Lăng Hề, hoặc có lẽ vì lời Phong Lăng Hề nói ở khách sạn, đả kích lòng tự trọng của vị hoàng tử điện hạ này, dù sao cho tới bây giờ không có người nào sẽ cảm thấy hắn là người phiền toái, bởi vậy hắn muốn làm chút gì đó, muốn cho nàng lau mắt mà nhìn.
Đáng tiếc Phong Lăng Hề hoàn toàn không hiểu biết tâm tư của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-ta-mi/2126741/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.