Chớ Tiếng Động Lớn mặt mũi tràn đầy mờ mịt: “Công tử, ta không có làm cho hắn tức giận a? Ta chỉ nói là: công tử đã lập gia đình, mong Tam công tử về sau không cần đến nơi này tìm công tử, Tam công tử cũng trưởng thành, cần phải quan tâm chung thân đại sự của mình, nếu không đến lúc đó không ai thèm lấy sẽ không tốt, sau đó… hắn liền bỏ đi.”
“Phốc…” Khởi Vân nhịn không được bật cười, lời này còn gọi là không có làm tức giận sao? Rõ ràng châm chọc Vân Thiển không bằng Vân Tư Vũ, không ai thèm lấy mà!
Chớ Tiếng Động Lớn là thật không cảm thấy hắn làm người tức giận, bởi vì Vân Tư Vũ trước khi xuất giá, hắn đều là ghé vào lỗ tai Vân Tư Vũ nhắc tới như vậy, cũng không có gặp Vân Tư Vũ tức giận? Nhiều nhất là đập hắn hai cái.
Tiểu thị như vậy mơ hồ, cũng quên mất đi Vân Thiển bị Vân Tư Vũ quen làm cho tức giận, bại trận liền quay đầu rời đi, nếu không chỉ một cái tiểu thị, Vân Thiển muốn thu thập hắn còn không phải dễ dàng sao? Demcodon_ddlqd
Con trai lại mặt, Liễu Sâm rất là cao hứng, hầu hạ ăn uống đầy đủ, lại không ngừng hỏi Vân Dật, Tô Văn đối với hắn như thế nào, rất sợ con trai của mình bị ủy khuất. Vân Dật trở lại phủ tướng quân nơi mười tám năm đã sinh sống, nhìn thấy mẫu thân và phụ thân dưỡng dục của mình, trong lòng cũng rất là kích động, cùng Liễu Sâm liên tục nói chuyện, thỉnh thoảng vành mắt lại đỏ.
Gả cho người mới biết được ở nhà tốt biết bao nhiêu, có mẫu thân yêu thương, có phụ thân trông nom, mà bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Đến cuối cùng, Liễu Sâm cũng không nhịn được, hai cha con ôm nhau một chỗ khóc thành một trận lớn, trong lòng so với ngày mới gả còn muốn khóc không thôi, sau lần lại mặt này, Vân Dật không có việc gì liền sẽ không trở về rồi, con trai đã xuất giá không có đạo lý gì suốt cả ngày chạy về nhà mẹ đẻ, kia chỉ làm người nói xấu thêm.
Đến thời gian ăm cơm trưa, người một nhà đều ngồi trên bàn, Vân Dật đưa mắt nhìn, không thấy Vân Tư Vũ không khỏi hỏi: “Nhị đệ đâu?”
Liễu Sâm nhíu nhíu mày, nói ra: “Chúng ta người một nhà ăn cơm, gọi hắn làm cái gì?”
Bàn ăn này có Vân Vũ Dương, Liễu Sâm, Vân Dật cùng Vân Thiển, những người khác không có ở đây, Vân Vũ Dương cũng không nói gì thêm, toàn bộ đều do Liễu Sâm an bày.
Đây cũng là tập tục, con trai lại mặt cũng chỉ có một ngày, trên bàn là chân chính người một nhà, không có người ngoài nhúng tay vào, nhưng vấn đề là: hôm nay cũng là ngày Vân Tư Vũ lại mặt.
Vân Thiển che miệng nói: “Ca, Vân Tư Vũ hiện tại có thể khó lường, căn bản chỉ sợ cũng không muốn cùng chúng ta ăn đây!”
Vân Dật cau mày nói: “Nhị đệ hôm nay cũng là lại mặt, sau này chỉ sợ cũng khó lại trở về phủ tướng quân, hay là kêu hắn lên cùng nhau ăn đi!”
Mặc dù bị Vân Tư Vũ đoạt danh tiếng, nhưng Vân Dật ngược lại không ghi hận, mà lại có chút đau lòng, dù sao Vân Tư Vũ là thay mặt hắn tiến gả phủ Nhàn vương, hắn biết rõ Nhàn vương rất được nữ hoàng sủng ái, ban thưởng gì đó cũng không ít, sẽ áp đảo thê chủ nhà mình không có gì, chuyện này không có thể đại biểu cái gì; đối với nam tử mà nói, quan trọng nhất là được thê chủ sủng ái, hắn nghe nói hôm qua có người trông thấy Nhàn vương đi phố hoa, đây là chuyện vừa mới thành thân có thể làm? Nghĩ lại Tô Văn hai ngày nay đều dành thời gian cùng hắn, liền cảm thấy phải thật xin lỗi Vân Tư Vũ.
Nghe hắn nói như vậy, Vân Vũ Dương liền cho người đi tìm Vân Tư Vũ đến. Vốn là lạnh nhạt với Vân Tư Vũ như vậy xác thật cũng không ổn, Vân Tư Vũ nói như thế nào hiện tại cũng là Vương Quân Nhàn vương, bất quá bởi vì trong lòng nàng còn tức giận đối với hành vi Phong Lăng Hề đón dâu ngày đó, lại sợ Vân Dật hai lần liên tiếp đều bị Vân Tư Vũ đoạt danh tiếng, nhìn thấy hắn sẽ mất hứng, cho nên cũng không có mở miệng, hiện tại nếu Vân Dật đã nói như vậy, nàng tự nhiên không thể thật sự không đếm xỉa Vân Tư Vũ.
Bên kia Vân Tư Vũ vừa vuốt bụng ăn uống no đủ xong, liền có người đến thỉnh hắn đi đại sảnh dùng cơm trưa, không khỏi thở dài, hắn không ăn được a!
Bất quá hắn rất là nể tình đi, Khởi Vân ghi nhớ phân phó của Phong Lăng Hề, sợ hắn bị người khi dễ nên cũng cùng đi theo một lúc.
Ngoài Vân Tư Vũ còn nhiều thêm một người nên không khí ngược lại lạnh xuống, Vân Tư Vũ bưng một chén cơm đâm đâm, hắn thật sự là ăn không được, sớm biết thế vừa rồi cũng không có ăn no như vậy rồi, đều do tay nghề Khởi Vân quá tốt.
Vân Dật nhìn hắn một cái, đưa tay gắp một miếng sườn non cho hắn, nói ra: “Nhị đệ, nhanh ăn đi!”
Vân Tư Vũ nhìn hắn một cái, lại nhìn một chút sườn non trong chén, a…nhìn qua hương vị dường như rất ngon, được rồi, liền ăn một miếng này vậy!
Vân Tư Vũ cắn sườn non, nheo mắt tròn trịa lại, bộ dáng thỏa mãn kia thật giống như là con mèo.
Vân Thiển liếc hắn một cái, mở miệng nói: “Đại ca, ngươi có biết ngày hôm qua ta đã nhìn thấy ai không?”
Vân Dật không hiểu nhìn hắn một cái: “Ai?”
Trên mặt Vân Thiển lộ ra một nụ cười tươi tắn, kéo dài âm điệu nói ra: “Ta nhìn thấy Nhàn vương đi phố hoa.”
Người nào không biết một dãy phố hoa trong kinh thành kia tất cả đều là thanh lâu? Nhàn vương lúc này mới vừa thành thân liền chạy tới thanh lâu, hoàn toàn là muốn đánh vào mặt Vân Tư Vũ.
Vân Dật không nghĩ tới Vân Thiển sẽ nói chuyện này rõ ràng như vậy, lập tức không khỏi áy náy liếc nhìn Vân Tư Vũ, mặc dù thói quen của Nhàn vương mọi người cũng đã quen rồi, nhưng là vừa mới thành thân, thê chủ lại đi thanh lâu, nếu nói không giận là không thể nào.
Khởi Vân vội vàng nhìn về phía Vân Tư Vũ, nhìn thấy hắn không có phản ứng gì quá kích động, lại cũng không biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, không khỏi nghĩ tới phải nhắc nhở Vương gia, chuyện này phải giải thích cho rõ ràng, cũng không thể làm cho Vương Quân hiểu lầm.
Dĩ nhiên, đây là Khởi Vân buồn lo vô cớ, động tác đó của Phong Lăng Hề cũng không phải là một loại mau, nhưng đã chuẩn bị mang người của mình đi đến đó nhìn một chút, so với lời giải thích khô cằn thì hữu dụng hơn nhiều, mặc dù Vân Tư Vũ đã tin lời của cô.
Vân Tư Vũ đem sườn non kia gặm sạch sẽ, sau đó liền buông đũa xuống, không dám ăn nữa, nghe Vân Thiển nhắc tới phố hoa hắn không khỏi nghĩ đến lời Phong Lăng Hề nói, ngày mai dẫn hắn đi thanh lâu chơi, nghĩ tới liền không khỏi ngóng trông thời gian trôi qua thật nhanh, kỳ thật hắn sớm đã muốn đi nhìn thanh lâu một chút, bất quá sư phụ không cho phép, nói thanh lâu quá nguy hiểm, hắn mặc dù không tin lời mà sư phụ nói, nhưng hắn rất hay nghe lời sưphụ nói. Bất quá bây giờ có người mang theo hắn đi cùng, sư phụ cũng không thể nói cái gì đi!
Mà từ người khác nhìn xem, là Vân Tư Vũ nghe lời Vân Thiển nói liền mất khẩu vị, hiện tại lại càng sững sờ, một bộ dáng đả kích quá độ.
Vân Dật thấy hắn như thế, không khỏi nhíu mày liếc nhìn Vân Thiển, cảm thấy hắn có chút ít quá đáng. Vân Thiển bĩu môi không nói thêm gì, nhưng trong lòng lại cười trên nỗi đau của người khác.
Vân Dật nhìn thấy một bộ dáng thất thần của Vân Tư Vũ vẫn không thay đổi, không khỏi lên tiếng an ủi: “Cô gái đều đa tình, Nhị đệ không cần phải nghĩ quá nhiều.”
“Ừ?” Vân Tư Vũ rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, thấy bộ dáng hắn hơi thương cảm, không khỏi hỏi: “Ngươi không vui?”
Vân Thiển không chịu cô đơn, lần nữa chen miệng nói: “Ta xem là người không vui đi!”
Vân Dật lại không nói, hắn quả thật có tâm sự, chỉ là Liễu đang quân cùng Vân Thiển đều nhìn không ra, lại bị Vân Tư Vũ nói một câu toạc ra, lập tức cũng không biết nói gì.
Liễu Sâm rốt cuộc cũng nhìn ra con trai có gì đó không thích hợp, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy Dật? Chẳng lẽ Tô tướng quân khi dễ ngươi?”
Vân Dật hoàn hồn cười nói: “Không có, thê chủ đối với con rất tốt.” Tô Văn xác thật đối tốt với hắn, bất quá nàng đối với hai Thị quân cũng là thật tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]