Chương trước
Chương sau
Sáng sớm tỉnh lại, Quân Nhược Thủy mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt ngập nước đang tươi cười, phong lưu quyến rũ. Ngón tay thon dài của hắn đang luồn vào trong tóc đen của nàng, dây dưa quấn quýt. Nhìn thấy nàng mở múy cũng không thả ra, nghịch ngợm liếc nàng một cái, tiếp tục nhìn ngón tay đang quấn quanh tóc nàng, khóe miệng mím lại, cười nhẹ nhàng.

Quân Nhược Thủy nhếch miệng lên, nhìn nam tử trong ngực, trong lòng cảm thấy yên bình. Nàng hơi cúi đầu, dịu dàng vuốt ve môi đỏ mọng của hắn. Lông mày hắn nhíu lại, hai mắt mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng buông lọn tóc của nàng ra, đột nhiên lật người đè nàng ở dưới người, đổi khách làm chủ, hung hăng hôn nàng. Rất nhiệt tình, nhiệt tình gần như điên cuông, có lẽ...... Là mang theo chút tức giận.

Thở hổn hển kéo hắn ra, nhìn thẳng vào hai mắt đang híp lại, tản ra hơi thở nguy hiểm của hắn, cười trấn an mà nói: “Cẩn thận một chút, đừng làm hài tử bị thương.”

Tô Tử Bội chu miệng, mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn chấp nhận lý do này. Hắn thả lỏng thân thể, toàn bộ sức nặng đều dồn lên trên người nàng, mặt chôn trong cổ c nàng. Hơi thở ấm áp phả vào khiến nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy.

Người này đang làm nũng sao? Quân Nhược Thủy đưa tay ra ôm lấy hông của hắn, nở nụ cười.

Mặt của hắn cọ xát ở cổ nàng, hừ mấy tiếng, đột nhiên nói: “Thanh Văn rất tốt sao?”

Vẫn còn rối rắm chuyện này sao? Đột nhiên Quân Nhược Thủy cảm thấy buồn cười, thật đúng là giống như hài tử.

“Thế nào, không dám nói?” Tô Tử Bội lên giọng, tay không chút khách khí ngắt nhéo cái eo non mịn của nàng.

“Ai ui.”Quân Nhược Thủy bị đau, chẳng qua khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn thì nhịn không được mà trêu đùa: “Ngươi đang mưu sát thê chủ của mình đấy hả?”

Hắn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trầm xuống.

“Được rồi, được rồi, ta sai rồi. Phu lang nhà ta mới là nam tử tốt nhất thiên hạ!” Quân Nhược Thủy lập tức ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Có được phu lang như thế, thật sự là phúc tu ba kiếp của kẻ hèn này!”

Tô Tử Bội bị miệng lưỡi trơn tru của nàng làm cho cười khúc khích, trong lòng rất là hưởng thụ. Ngón tay lại không tự chủ được quấn lên tóc của nàng, nói thật nhỏ: “Cho dù ta không biết giặt quần áo, không biết làm cơm, cũng không thể giả bộ hiền huệ sao?”

Quân Nhược Thủy thương tiếc hôn môi hắn một cái, nghiêm mặt nói: “Không phải biết làm việc nhà mới gọi là hiền huệ, Bội Nhi, ngươi có mưu lược có quyết đoán, xử lý việc buôn bán lại rất tốt, ngay cả ta cũng không sánh nổi ngươi đâu. Ngươi đừng nên suy nghĩ lung tung!”

Hắn biết nàng khác với những nữ tử trên thế gian này. Trong lòng hắn ngầm hạ quyết tâm, đời này hắn sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa!

“Ừ...... Nghe nói ngươi thu nhận một kỹ tử vào nha?” Hắn tiếp tục hỏi, giọng nói bình thản không nghe ra cảm xúc gì nhưng tay lại không tự giác mà siết chặt eo nàng.

Bên hông Quân Nhược Thủy vừa nhột vừa đau, không khỏi cười khổ đưa tay cầm lấy tay của hắn: “Bội Nhi, rất nhiều nam tử lưu lạc phong trần đều là vạn bất đắc dĩ. Thật ra thì Tiêu Trúc......”

Đột nhiên đau đớn bên hông tăng lên khiến nàng hít vào một hơi, vội vàng nắm chặt cái tay đang làm chuyện xấu của hắn. Người này ra tay thật là nặng! Quân Nhược Thủy ai oán nhìn bình dấm chua nào đó.

“Cái gì gọi là vạn bất đắc dĩ, đều là cái cớ của những kẻ hèn yếu. Tại sao nam tử cứ nhất định phải là người ở thế yếu, tại sao phải mặc cho người định đoạt? Thân là nam tử, hoàn toàn có thể tự tôn tự ái, tự lực cánh sinh, cần gì phải bán mình dựa vào cây đại thụ khác? Mỗi ngày phải trôi qua trong khổ sở còn cũng hơn việc bị ngàn người đè vạn người cưỡi.” Tô Tử Bội ngẩng cao đầu, nằm ở trên người nàng nhìn xuống, vẻ mặt không cho phép phản đối.

Quân Nhược Thủy chỉ có thể cười khổ, mặc dù nàng rất tán thưởng sự tự lập, tự mình cố gắng và dũng khí biết khó khăn nhưng vẫn vươn lên, thà chết cũng không khuất phục của Tô Tử Bội nhưng hắn lại cố chấp quá mức và hay làm theo ý mình. Ở trong thế giới nữ tôn này, một nam tử xuất đầu lộ diện tự nuôi mình, khó khăn hơn so với nữ nhân nhiều lắm, cũng bị trách móc nặng nề và lên án nhiều hơn, không phải tất cả nam nhân đều có thể cắn răng kiên trì làm như thế, cũng không phải tất cả nam nhân đều thành thạo một nghề để mưu sinh, không có kỹ thuật, không có thể lực, hoặc là bị gia đình liên lụy, hoặc giống như Tiêu Trúc bị thê chủ bán vào thanh lâu, trong xã hội như thế, làm sao có thể trách móc nặng nề một nam nhân yếu thế, một người không có địa vị xã hội đây?

Nhưng cũng chính bởi vì nguyên nhân này, nàng mới phát hiện Tô Tử Bội thật đáng quý. Có lẽ nàng đồng tình với những nam nhân yếu thế số khổ, nhưng đối với Tô Tử Bội, nàng lại là yêu mến và thương tiếc.

“Tử Bội, nếu như ngươi có thể đứng trên lập trường của bọn họ mà suy nghĩ thì có lẽ sẽ hiểu và đồng tình nhiều hơn một chút......” Quân Nhược Thủy ngồi dậy, kéo hắn vào trong ngực, cẩn thận lựa chọn lời nói, tránh kích thích dây thần kinh tức giận của hắn.

Kết quả chưa nói xong, Tô Tử Bội đã xù lông, đẩy ra nàng, khí thế hung hăng nói: “Quân Nhược Thủy, đừng có nói đạo lý lớn lao gì với ta cả, trong ngày hôm nay, ngươi phải đuổi hắn ra ngoài, nếu không cẩn thận ta không khách khí.” Hắn rống lên, suýt nữa làm cho nàng té xuống giường.

“Được rồi, phu quân nói đúng lắm.” Quân Nhược Thủy dạ thưa luôn miệng, không muốn tiếp tục chọc giận con cọp đực đang giương nanh múa vuốt này. Sau đó, đôi mắt xoay tròn, lựa lời nói: “Chẳng qua phu quân tự mình làm chuyện này thì tốt hơn.”

“Thế nào, ngươi không bỏ được sao?” Mặt Tô Tử Bội đen thui: “Hắn đẹp như thiên tiên sao?”

Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, như dự đoán thấy sắc mặt của hắn càng thêm tối thui, vội vàng nói: “Phu quân theo ta trở về, tất cả do phu quân làm chủ.”

Tô Tử Bội biết nàng thích trêu chọc hắn, nghi ngờ liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

“Theo ta trở về đi, thân thể ngươi còn yếu, lại đang mang thai, ta phải tự mình chăm sóc ngươi thì mới có thể yên tâm.” Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng vén sợi tóc tán loạn của hắn ra sau tai, ánh mắt nhu hòa, dịu dàng như nước.

Người nào không thích nhu tình tựa nước như vậy, làm sao Tô Tử Bội không động tâm cho được? Cúi đầu trầm ngâm một hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Ngươi trả cách thư lại cho ta đã.”

Quân Nhược Thủy liền vuốt tay, vô lại nói: “Đã xé lâu rồi.”

“Ngươi......” Tô Tử Bội tức giận.

“Ha ha, ta hiểu rõ sớm muộn gì thứ đó cũng bị xé bỏ, Tô Tam thiếu không bỏ được ta đâu!” Quân Nhược Thủy nói năng ngọt xớt, ôm sát hắn.

Tô Tử Bội thụi cùi chỏ về phía sau, Quân Nhược Thủy che mạn sườn, vẻ mặt khổ sở nói: “Bạo lực gia đình!”

“Hừ!” Tô Tử Bội không để ý tới vẻ mặt phô trương của nàng, khóe miệng tràn ra nụ cười thản nhiên. Hắn viết cách thư dưới cơn nóng giận, nhưng vẫn không có đi quan phủ gạch tên nàng ra khỏi hộ tịch là bởi vì trong lòng còn mong đợi. Mà nàng cũng có thể cầm cách thư tự mình đến quan phủ gạch bỏ tên mình ra khỏi hộ tịch Tô gia, sau này nữ cưới nam gả đều không còn liên quan đến nhau. Nàng nói đã sớm xé bỏ có nghĩa là nàng chưa từng nghĩ tới việc buông tay hắn ra!

“Theo ta trở về đi!” Quân Nhược Thủy thấy hắn không nói, tiến tới gần dụ dỗ.

Tô Tử Bội lắc đầu, cường thế nói: “Ngươi ở lại đây với ta.”

“Thiếu gia, mặc dù Kim Triêu Túy này là đúng là sản nghiệp của Tô gia ngươi, nhưng dù sao cũng là tửu lâu, không phải là nhà. Theo ta trở về đi, có được hay không?” Quân Nhược Thủy rất là bất đắc dĩ.

Nhà! Nàng đang nói đến nhà! Từ ngữ ấm áp này khiến hắn hơi mất hồn. Chân trời to lớn, nơi nào là nhà? Sau lần đó, cũng chỉ nơi có nàng thì nơi đó mới là nhà!” Nhưng đó là nhà của ngươi.” Tô Tử Bội không được tự nhiên nói.

Thì ra là hắn đang rối rắm chuyện này, Quân Nhược Thủy có chút im lặng vỗ trán: “Tô thiếu gia, ta thấy hình như ngươi chưa hiểu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tô Tử Bội hơi híp mắt lại, không vui.

“Ai, ta là thê chủ của ngươi, cả người ta đều là của ngươi, tất nhiên đồ của ta cũng là của ngươi, vì vậy nhà của ta cũng là nhà của ngươi.”

“Ừ, cũng đúng, ta là của ta, ngươi cũng là của ta.” Tô Tử Bội ngẩng đầu, độc tài nói. Làm rõ chuyện này, rốt cuộc hắn cũng hài lòng gật đầu, thản nhiên trở lại Quân phủ.

“Về sau ta là đương gia?”

Quân Nhược Thủy gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, phu lang ngươi làm chủ, ta nghe theo lệnh ngươi.”

Tô Tử Bội thắng lợi toàn diện, cười rất là tự đắc.

Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng. Trên đất tuyết đọng sâu hơn một thước, lúc đi trên đó gần như là muốn chôn giày vào. Cảnh tuyết rất đẹp, nhưng thời tiết cũng cực kì lạnh, mọi người đều không muốn đi ngắm cảnh. Hắn cảm thấy kinh thành cũng không tốt bao nhiêu, mùa đông lạnh buốt, mùa hè lại nóng bức, mùa thu lại nhiều bão, không bằng Giang Nam: “Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong*” Đó chính là Giang Nam. Chẳng qua nơi đây có nàng, lòng liền thấy an ổn; mà lòng thấy an ổn thì đó chính là quê hương.

* Áo dường như ướt vì mưa xuân,

Gió đông thổi vào mặt nhưng không lạnh.

﹡﹡﹡

Sáng sớm, Quân Nhược Thủy vẫn chưa về thì xe ngựa sang trọng của Mục Tĩnh Tuyết đã đến trước cửa.

Không thể không nói, mặc dù Mục Tĩnh Tuyết này lòng dạ sâu không lường được, nhưng cũng cực kỳ tỉ mỉ. Vốn hôm qua lo lắng thân thể Tử Phi yếu ớt, chịu không nổi gió lạnh, muốn ngăn cản Tử Phi ra cửa. Nhưng Mục Tĩnh Tuyết đã chuẩn bị áo choàng lông chồn, trong xe ngựa thật to cũng phủ một lớp đệm da chồn thật dầy, lại để thêm lò sưởi nhỏ, trên lò để một bình trà thuốc, hơn nữa còn chuẩn bị cho mỗi người một lò sưởi bằng tay. Bên trong xe và ngoài xe, quả thật giống như là hai mùa Đông Xuân. Bọn họ đạp tuyết thưởng mai ở biệt viện Mục gia tại núi Thái Dương trong phạm vi kinh thành, mọi người đều được chăm sóc cực kì chu đáo, ngay cả Mặc Trầm cũng thật thích Mục Tĩnh Tuyết luôn bày ra vẻ mặt thâm trầm. Nhưng Thư Ngâm nhìn ra được Mục Tĩnh Tuyết có dụng ý khác, chính là vì Tử Phi.

Một tiểu thư tuổi trẻ tài cao xuất thân từ danh môn ở kinh thành, muốn dạng nam tử gì lại không có? Tại sao cứ muốn trêu chọc Tử Phi? Tử Phi đơn thuần như tờ giấy trắng, cho dù là hắn nam tử thì cũng không nhịn được muốn bảo vệ, không muốn để cho bất kỳ dơ bẩn bụi bặm nào làm ô nhiễm tờ giấy trắng noãn tinh khiết như vậy.

Lần này Mục Tĩnh Tuyết chỉ mời một mình Tử Phi đi ngắm phố xá kinh thành. Thư Ngâm muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy gương mặt mừng rỡ và mong đợi Tử Phi, cũng đành thôi.

Từ nhỏ Tử Phi đã được nuôi dưỡng trong nhà, tâm tính thiếu niên, luôn muốn ngắm nhìn kinh thành phồn hoa. Giống như lần đầu tiên hắn đặt chân tới Trung Nguyên, tâm tình cũng khẩn trương và tha thiết muốn khám phá Trung Nguyên như vậy thì làm sao hắn có thể nhẫn tâm ngăn cản cho được?

Chỉ mong Tử Phi không sa vào tình yêu. Cầu không được, bỏ lại không thể, đó chính là chuyện đau khổ nhất trong đời người.

Dựa người vào cửa sổ đợi đến giữa trưa mới thấy Tô Tử Bội và Quân Nhược Thủy trở lại Quân phủ.

Thư Ngâm thấy bọn họ cùng trở về, trên mặt vẫn mỉm cười không lộ ra vẻ kinh ngạc, giống như đó là chuyện bình thường. Ngược lại Tô Tử Bội thấy Thư Ngâm, mặt hơi đỏ lên.

Mặc dù Quân Nhược Thủy cảm thấy Mục Tĩnh Tuyết có chút kỳ quái, nhưng trực giác tin tưởng nàng ta sẽ không gây ra chuyện gì bất lợi cho Tử Phi, cho nên cũng không đặc biệt để ý. Chẳng qua trong lòng vẫn luôn cảm thấy áy náy với Tử Phi. Mấy ngày trước nàng nói muốn dẫn hắn đi dạo kinh thành, kết quả lại là Mục Tĩnh Tuyết giúp hắn hoàn thành tâm nguyện.

Thư Ngâm nhìn bóng lưng của nàng và Tô Tử Bội lồng vào ngau, khẽ vuốt ngực. Mặc dù có hơi chua xót, nhưng vui mừng lại càng nhiều hơn. Cuộc đời này, mặc dù hắn cảm thấy rất đáng tiếc vì mình không phải là người cho nàng hạnh phúc, nhưng có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc thì hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.