"Vi thê không dám." Quân Nhược Thủy thở dài xin tha, sau đó thừa dịp bất ngờ, đặt một cái hôn lên mặt hắn, lúc này mới cười ha hả nhanh chân đi ra khỏi Tố Tâm Cư, để lại Tô Tử Bội ở sau lưng si ngốc nhìn bóng lưng nàng, trong lòng ngọt giống như rơi vào trong hủ mật.
*
Lưu Tử Phi còn có chút ho khan nhẹ, nhưng đã không khạc ra máu nữa. Tinh thần khí sắc đều điều chuyển biến tốt hơn so với trước đó. Lưu Minh Tuệ vô cùng vui vẻ lôi kéo tay của nàng, cảm động đến rơi nước mắt mà nói: "Tô phu nhân, y thuật của ngươi thật là cao minh."
"Không dám nhận, Lưu đại nhân quá khen." Còn kém xa so với Hoa Đà tái thế hay Biển Thước sống lại. Quân Nhược Thủy rất biết rõ, tự nói lời khiêm tốn.
"Tô phu nhân cần gì khiêm tốn, nhi tử ta mới uống hai lần thuốc mà đã tốt hơn rất nhiều." Lưu Minh Tuệ vui mừng đến không nói nên lời, giống như trong đêm tối nhìn thấy ánh rạng đông.
Quân Nhược Thủy thở dài, nói: "Lưu đại nhân, có nhớ là ta đã nói với ngươi, Lưu công tử là tiên thiên yếu ớt, ngũ tạng lục phủ đều suy nhược, chỉ cần điều dưỡng thoả đáng thì không cần lo lắng sống chết. Nhưng cho dù là vậy thì cũng không có cách nào cởi ngựa bắn tên như người thường bình thường, hoặc là làm các hoạt động hao tốn sức lực được."
"Ta hiểu rất rõ, nhưng cho dù là như vậy thì ta cũng không nhịn được mà vui mừng, bởi vì nhi tử không phải khổ sở để sống sót nữa." Lưu Minh Tuệ cười từ ái, trên khuôn mặt bình thường tản ra hào quang tình thương của người làm mẫu thân, khiến cả khuôn mặt nàng ta vô cùng sinh động xinh đẹp.
Quân Nhược Thủy vì vậy mà sinh lòng cảm động. Tử Phi, ngươi có biết ngươi có rất nhiều may mắn không? Mặc dù số mạng xấu bụng an bài như thế, khiến thân thể ngươi suy nhược mỗi ngày phải chịu đựng ốm đau, nhưng ngươi lại có rất nhiều người yêu thương ngươi, đây chính là bù đắp quý giá, khó có được nhất cuộc đời này.
Theo thường lệ nàng chẩn mạch cho Tử Phi, sau đó ghi chép lại các triệu chứng bệnh tật rồi dựa vào bản ghi chép đó để điều chỉnh phương thuốc. Giống như bệnh án ở trong bệnh viện ngày trước. Mặc dù phiền toái nhưng cũng rất có hiệu quả thực tế. Mỗi ngày so sánh với nhau, xem bệnh tình có chuyển biến tốt hay không, cũng dễ dàng điều chỉnh phương thuốc mỗi ngày.
"Cám ơn ngươi, Tô đại phu." Lưu Tử Phi dùng cặp mắt xinh đẹp, trắng đen rõ ràng kia nhìn nàng, cảm tạ từ trong thâm tâm.
Quân Nhược Thủy cười hì hì một tiếng: "Tử Phi, ta không phải họ Tô. Ngươi phải gọi ta là Tô phu nhân, ừ, nếu không thì cứ kêu ta là Nhược Thủy cũng được."
"Nhược Thủy." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của hắn lộ ra nụ cười đơn thuần không nhiễm bụi trần, vui vẻ và mừng rỡ trực tiếp biểu hiện ra ánh mắt."Ngươi không phải họ Tô, tại sao mẫu thân ta lại gọi ngươi là Tô phu nhân?"
Quân Nhược Thủy lơ đễnh, rất tự nhiên nói: "Bởi vì ta ở rể Tô gia, cho nên phải gọi theo họ phu lang."
"À." Đôi mắt to như nước vẫn trong veo như thế, trong suốt giống như đáy dòng suối nhỏ, không có bất kỳ bụi trần thế tục nào.
Ai da, hài tử này từ nhỏ đã được bảo hộ quá tốt. Lưu Minh Tuệ thân ở quan trường, tất nhiên là biết lòng người hiểm ác, việc đời khó đoán, sao có thể dạy được nhi tử ngây thơ đơn thuần như thế này đây? Nhưng nếu như dạy hắn lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt, chỉ sợ sẽ lấy đi tánh mạng của hắn sớm hơn. Chẳng qua là ai có thể vĩnh viễn bảo vệ hắn được?
"Nhược Thủy, xuyên bối tỳ bà cao của người quả thật rất hữu hiệu, mỗi lần ho khan ngậm một ngụm nhỏ, từ từ nuốt xuống thì cảm thấy trong cổ thoải mái hơn rất nhiều, sau này ho khan càng ngày càng ít. Cộng thêm thuốc ở Tế Thiện Đường, cảm lạnh kéo dài nửa tháng đã tốt hơn nửa, người cũng có tinh thần hơn rất nhiều." Tử Phi vui vẻ cười nói: “Bình thường nếu ta nói nhiều như thế này, sẽ thở hổn hển đấy."
Quân Nhược Thủy bị đơn thuần vui vẻ của hắn làm cho vui sướng lây, dịu dàng mỉm cười với hắn, nói: "Tử Phi, tiên thiên yếu ớt là chuyện không thể thay đổi, nhưng hậu thiên cố gắng cũng có thể cải thiện được chút ít. Huống chi, người yêu của ngươi, cũng không có yêu cầu ngươi phải biết cởi ngựa bắn tên, bọn họ chỉ hi vọng ngươi có thể sống sót thật tốt."
"Nhược Thủy, thật ra thì ta thường hay hâm mộ người khác, có thể ở dưới ánh mặt trời chói chang chơi đùa hết mình, có thể cởi tuấn mã như gió dong ruỗi khắp nơi, mà ta, vĩnh viễn bị giam cầm tại một phương trời nhỏ bé, ngăn cách với bên ngoài." Tử Phi cười, trong ánh mắt đều là cô đơn và mong mỏi: “Ta thường nghĩ tới, nếu ta cũng có thể giống như bọn họ, cho dù ta lập tức chết đi cũng cam nguyện."
"Ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy.”Quân Nhược Thủy nhíu lông mày, nghiêm mặt nói: “Bất cứ lúc nào, cũng không được dễ dàng buông tha sinh mạng. Còn sống là chuyện đáng quý đến cỡ nào. Chỉ cần sinh mạng vẫn còn, sẽ có hi vọng. Tựa như lúc trước ngươi không biết tại lúc nào đấy sẽ gặp được ta, có lẽ trong tương lai, ngươi có thể gặp đại phu giúp ngươi cưỡi ngựa bắn tên cũng không chừng."
“Ừ.” Hắn dựa vào nệm mềm mại, cười nói: “Còn sống, cũng là một loại trách nhiệm, không buông hay buông, có lúc không phải là mình có thể làm chủ."
Quân Nhược Thủy suy nghĩ một chút, nói: "Tử Phi, thật ra thì thân thể của ngươi cũng không có kém đến nỗi phải hạn chế ở nơi nho nhỏ này. Chờ ngươi dùng thêm mấy thang thuốc nữa, chọn một ngày có thời tiết tốt, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài đi dạo."
Tử Phi vui mừng trợn to hai mắt: "Có thật không? Có thể không? Ta lớn như vậy, số lần đi ra khỏi nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay."
"Chỉ cần ngươi uống thuốc cho tốt, trừ vận động mạnh, tất cả đều có thể như người bình thường." Quân Nhược Thủy cười, cực kỳ chắc chắn.
Tử Phi hưng phấn cầm tay của nàng, cực kì vui vẻ nói: "Như vậy thì quá tốt, cám ơn ngươi, Nhược Thủy."
*
Những ngày gần đây Quân Nhược Thủy rất chuyên cần tới lui chỗ Lưu tri phủ, chuyên cần đến mức Tô Tử Bội phát ghen.
"Có phải Lưu công tử đó rất đẹp hay không? Làm cho ngươi lưu luyến quên về như vậy?" Một nam tử rất bất mãn hừ nhẹ một tiếng, vị chua mười phần.
Quân Nhược Thủy cười ngồi ở bên cạnh hắn, hai cái tay vòng qua cái eo nhỏ của hắn, nhẹ nhàng đặt lên trên mặt hắn một nụ hôn, nói: "Ngươi quên rồi hả, phu lang nhà ta mới là nam tử đẹp nhất thiên hạ."
Tô Tử Bội quay mặt qua chỗ khác, len lén cười, miệng vẫn bất mãn nói: "Không hề có thành ý."
"A, muốn thế nào mới xem như có thành ý đây?" Quân Nhược Thủy tiến tới bên tai của hắn, rất khiêm tốn hỏi, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
"Bản thân mình tự biết." Hắn có chút ngượng ngùng nói.
Quân Nhược Thủy cau mày, giống như phí sức suy nghĩ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta đi nói cho mọi người biết, Tô thiếu gia là nam tử xinh đẹp nhất thiên hạ? Điểm này thì ta làm được." Nàng gắng sức gật đầu, bộ mặt phớt tỉnh bảo đảm.
Tô Tử Bội có chút tức giận: "Không phải, không phải, ngươi cố ý."
"Ngươi không nói cho ta biết thì ta làm sao biết đây?" Quân Nhược Thủy rất "uất ức" nói.
Tô Tử Bội đỏ mặt, có chút nhăn nhó nói: "Ngươi hôn ta là có thành ý."
“Không phải ta vừa mới hôn sao?" Quân Nhược Thủy nhíu mày, trong mắt mang theo ý cười hiểu rõ
Hắn bật thốt lên phản bác: "Ngươi hôn mặt."
"A, ngươi muốn ta hôn nơi nào?" Quân Nhược Thủy cười hì hì nhẹ nhàng hôn lên cái cổ thon dài, xương quai xanh đẹp đẽ, đôi vai mượt mà trơn bóng. Môi mềm đến mức khiến hắn run rẩy.
"Còn chưa đủ." Hắn khẽ run nói.
Khóe miệng Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng nâng lên, môi ở bên gáy từ từ dời lên bên trên, nụ hôi êm ái khiến thân thể Tô Tử Bội từ từ nóng lên, hắn nhắm hai mắt, lông mi dài rung động nhè nhẹ, trong môi bật ra một tiếng than nhẹ khó nhịn. Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng liếm môi mỏng của hắn, sau đó từ từ mút vào."Như vậy được chưa?" Nàng mị hoặc hỏi.
Tô Tử Bội mở cặp mắt mê ly ra, lắc đầu một cái, đôi tay ôm cổ của nàng, chủ động dán môi tới, học nàng nhẹ nhàng mút cắn, Quân Nhược Thủy khẽ mỉm cười, đổi khách thành chủ, làm nụ hôn này sâu hơn. Cả phòng xuân triều bắt đầu khởi động, tràn ngập hương thơm tình dục.
Tô Tử Bội bị hôn đến chóng mặt, không kiềm hãm được vụng về đưa tay cởi đai lưng của mình và Quân Nhược Thủy, muốn cởi hết những vật cản trở, trên người không khỏi nóng ran, muốn...... Tiến xa hơn một bước niwax.
Đột nhiên, một cái tay nắm thật chặt cái tay rục rịch chộn rộn của hắn, hắn giương mắt, nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng."Tại sao?" Hắn run rẩy hỏi, đáy mắt bi thương: “Chúng ta đã sớm thành thân, ngươi cũng nói yêu ta. Không phải sao?"
Quân Nhược Thủy dịu dàng hôn một cái lên khóe mắt của hắn, mút giọt nước mắt tràn mi vào trong miệng, nước mắt ấm áp, có chút mằn mặn, cũng có chút ngọt, khiến trong lòng nàng mềm mại. "Đúng, Bội Nhi, nhưng ta không hy vọng sau này ngươi phải chịu sự khống chế của Cách Mị, ta càng không hy vọng ngày sau ngươi là vì Cách Mị mà không thể rời bỏ ta."
"Không có quan hệ, ta chưa từng muốn rời khỏi ngươi, trừ khi, ngươi không cần ta. Người có biết không?" Đôi mắt Tô Tử Bội mong đợi nhìn nàng.
Quân Nhược Thủy ôm hắn, lắc đầu một cái, nói: "Bội Nhi, ta sợ ngươi sẽ hối hận."
"Ngươi không tin ta? Vậy là ngươi ghét bỏ ta sao?" Tô Tử Bội lạnh nhạt nói, trong nháy mắt ánh mắt và thân thể cũng trở nên lạnh nhạt, hắn chợt đẩy ngực của nàng ra, môi mỏng mang theo đùa cợt: “Ngươi khiến ta tin tưởng ngươi, nhưng cho tới bây giờ ngươi chưa từng tin tưởng ta đúng không? Như vậy, ngươi còn đáng giá để ta tin tưởng sao?" Hắn hất tay, tông cửa xông ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]