Chương trước
Chương sau
Editor: Mèo coki

Quân Nhược Thủy bị đau, cau mày hơi quay đầu đi chỗ khác. Tô Tử Bội sửng sốt một chút, ngay sau đó xấu hổ cảm giác xông lên đầu. Sắc mặt hắn từ đỏ chuyển sang trắng, lui về phía sau mấy bước, cười tự giễu: "Thật xin lỗi, là ta không biết xấu hổ."

Quân Nhược Thủy nhìn hắn, hơi lắc đầu một cái, mỉm cười nói: "Bội Nhi, hôn không phải như thế." Nói xong, nàng đi lên trước, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lên, dịu dàng hôn lên khóe mắt đầy nước của hắn, da tay của hắn bóng loáng mịn màng, lành lạnh mềm mềm giống như trái vải vừa mới được bóc vỏ; nước mắt của hắn mặn mặn gợi lên sự mềm mại nhất trong đáy lòng nàng. Từ khi nào mà trong lòng của nàng lại pha trộn nhiều cảm xúc phức tạp đối với hắn như vậy, thưởng thức, thương tiếc, quan tâm, đau lòng......

Tô Tử Bội ngây ngốc nhìn nàng, có chút mờ mịt luống cuống.

Cảm giác mình được nàng ôm ấp ở trong ngực, môi của nàng êm ái mà trơn mềm, mang theo hơi thở mị hoặc khiến hắn từ từ có chút ý loạn tình mê. Hắn tham luyến nhu tình như vậy mềm mại như vậy, ở trong phòng tản ra hơi thở hòa hợp mà mị hoặc. Hắn không thỏa mãn với sự đụng chạm của hai đôi môi, ngẩng mặt nâng đôi môi của mình lên, cùng với nàng kề sát nhau hết sức thân mật. Nàng hơi mỉm cười, nhẹ nhàng mút vào hương vị ngọt ngào mát mẻ của đôi môi hắn.

Tô Tử Bội khẽ run lên, lồng ngực hơi phập phồng. Quân Nhược Thủy dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy hàm răng hắn ra, dây dưa với lưỡi của hắn, liếm mút miệng hắn cùng với chỗ mẫn cảm ở đáy lưỡi, hết sức ôn tồn từ từ hướng dẫn đầu lưỡi của hắn, cùng nhau truy đuổi dây dưa......

Nụ hôn triền miên kết thúc, hai người tách nhau ra, có chút thở hổn hển, lúc này Tô Tử Bội mới lấy lại tinh thần, trong nháy mắt gương mặt tuấn tú xung huyết đỏ bừng.

Ha ha, lúc này mới biết xấu hổ? Quân Nhược Thủy có chút hăng hái nhìn gương mặt đỏ giống như con tôm luộc của hắn

"Có thể lây phong hàn cho ngươi không?" Tô Tử Bội đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lo lắng hỏi.

Đôi mắt của Quân Nhược Thủy xoay tròn, nói: "Có thể. Cho nên, ngươi phải uống thuốc đúng hạn, sớm ngày khỏi hẳn. Nếu không, ta không dám hôn ngươi rồi."

Tô Tử Bội đỏ mặt nghiêm túc gật đầu một cái, sắc mặt khẩn trương khiến nàng không nhịn được muốn cười ra tiếng.

Tâm kết cởi ra, phải nói đến chính sự rồi. Quân Nhược Thủy rót cho hắn chén nước, nhẹ giọng hỏi: "Bội Nhi, ngươi có biết, Tam vương gia muốn khế đất kia làm gì không?"

Tô Tử Bội hơi suy nghĩ một chút, nói: "Mảnh đất hoang này ở dưới chân núi Trăn, sau núi chính là vách đá dựng đứng. Gần đó đều là núi đá hiểm trở, thích hợp phòng thủ. Tam vương gia muốn khế đất này, hiển nhiên là muốn mưu phản."

Quân Nhược Thủy vội vàng che môi của hắn lại: "Có một số việc trong lòng biết rõ là được rồi, không cần phải nói ra ngoài, cẩn thận tai vách mạch rừng." Ngay sau đó lại không hiểu hỏi: "Bội Nhi, ngươi đã hiểu rõ, tại sao lại đưa khế đất cho nàng ta?"

Tô Tử Bội cúi đầu không nói.

"Nếu ngươi nguyện ý cho nàng thì không có gì đáng trách. Nhưng mà ngươi biết không, nếu sau này tân hoàng lên kế vị, Tam vương gia ỷ vào địa thế hiểm trở này, an phận ở Giang Nam, đối kháng với triều đình. Hển nhiên Tân hoàng sẽ cho là Tô gia cấu kết với nàng ta, mặc dù không phải nhưng cũng sẽ thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Chúng ta cần gì phải trở thành vật hy sinh dưới sự tranh đấu của hoàng tộc?"

"Nhưng mà ta không để ý nhiều được như vậy. Ta chỉ muốn ngươi bình an." Tô Tử Bội đột nhiên nói lớn tiếng.

"Ta?" Quân Nhược Thủy nghi hoặc nhìn hắn, "Long Hạo Vân dùng ta để uy hiếp ngươi sao?"

Tô Tử Bội mím môi không nói lời nào.

Quân Nhược Thủy cực kì thông tuệ, liền đoán được đầu đuôi câu chuyện, trong lòng nàng thở dài, đi tới chỗTô Tử Bội, ôm hắn, "Ngu ngốc."

Tô Tử Bội vùi đầu trong cổ nàng, hô hấp ấm áp phun tại cổ nàng, hơi ngứa một chút, làm cho nàng không nhịn cười được, đẩy hắn ra. Hắn cảm giác được ý đồ của nàng, đôi tay ôm nàng càng chặt hơn, giống như gấu koala ôm chặt cây khô, làm sao cũng không chịu buông ra.

Sau khi ở Tế Thiện Đường dùng cơm xong, Quân Nhược Thủy bảo Tô Tử Bội đến sương phòng của nàng ngủ trưa, còn mình thì đi đến tiền đường cùng Tôn Minh Huân chẩn mạch. Chẳng qua chữ của nàng thật sự làm cho người ta không dám khen tặng, còn phải nhờ một thư đồng đứng bên cạnh viết phương thuốc. Mỗi lần như thế này đều sẽ bị Tôn Minh Huân nhạo báng mấy câu, Quân Nhược Thủy cũng đã thành thói quen.

"Nhược Thủy." Một giọng nói quen thuộc thanh nhuận từ ngoài cửa truyền đến.

Quân Nhược Thủy ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Thư Ngâm tuấn mỹ nho nhã. Nàng vui mừng đứng dậy: "Thư Ngâm, tại sao lại tới đây? Thân thể không thoải mái sao?"

"Không phải. Vừ rồi đi ngang qua, tùy ýnhìn qua thì thấy ngươi đang ngồi ở chỗ này, nhất thời mừng rỡ, liền đường đột tiến vào đây." Thư Ngâm cười nhàn nhạt, sắc mặt nhu hòa, trong mắt giống như có dòng nước đang chuyển động. Hắn vẫn mặc y phục nữ tử màu xanh nhạt, tóc dài được búi cao lên, cố định bằng một cái trầm gỗ trầm hương, giản lược mà hào phóng.

Quân Nhược Thủy thưởng thức nhìn hắn, nói: "Thư Ngâm, xin mời vào nội đường ngồi một lát."

"Nhược Thủy, ngươi cũng có nghiên cứu y dược sao?" Thư Ngâm vừa đi vừa hỏi.

Quân Nhược Thủy cười khiêm tốn nói: "Biết sơ một hai thứ mà thôi."

"Nhược Thủy, nếu có hứng thú, trong Trầm Hương Trai của ta cũng có lưu trữ một số sách y học, có rất nhiều quyển đều là sách quý. Lúc nhàn hạ, nếu không ngại thì mới tới Trầm Hương Trai ngồi một lát."

Quân Nhược Thủy có chút hiếu kỳ hỏi: "Thư Ngâm, ngươi cũng có hiểu biết về y thuật sao?"

"Biết sơ một hai thứ thôi."

Quân Nhược Thủy nhìn hắn cười: "Học ta làm cái gì, thấy ngươi bình tĩnh thong dong tính toán trước sau kỹ càng như vậy, tất nhiên sẽ không phải chỉ là đơn giản mà thôi."

Thư Ngâm lắc đầu một cái: "Ta đã sớm nghe nói Tế Thiện Đường có các loại thuốc viên được mọi người khen ngợi. Phương thuốc cho sẵn khó có được như vậy, Nhược Thủy làm sao sẽ chỉ biết một hai đây?"

Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái, thở dài nói: "Vốn là ta cũng tràn đầy tự tin, nhưng gần đây gặp được một bệnh khó giải quyết, hơi cảm thấy vô lực."

"Hả? Không biết Nhược Thủy có thể miêu tả đơn giản một chút hay không, có thể ta sẽ giúp đỡ được gì đó." Thư Ngâm hiếu kỳ nói.

"Thật ra thì, triệu chứng cũng không có bao nhiêu, người bệnh gần như không có cảm giác gì bất thường, nhưng mà mạch tượng thỉnh thoảng nhỏ, nhẹ, thỉnh thoảng lại nẩy chìm, ta đã tra rất nhiều sách y học điển tịch nhưng cũng không có cách nào giải thíchđược mạch tượng kỳ quái này."

Thư Ngâm nghe xong, chân mày hơi nhíu lại.

"Minh Huân nói, có thể là độc của Nam Cương chi độc. Chẳng qua Nam Cương là một chỗ thần bí, nên không có biện pháp đi thăm dò chứng thực." Quân Nhược Thủy bất đắc dĩ nói, có vẻ bất lực và phiền muộn.

Vậy...... Hiển nhiên là Cách Mị rồi. Mạch tượng kỳ dị, rồi lại không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với người trúng độc, bản thân người trúng độc cũng không có cảm giác kì lạ nào.

"Nhược Thủy, ngươi nói bệnh nhân là ai ? Có thể để cho ta xem một chút không?" Thư Ngâm nhẹ giọng hỏi thăm.

"Tất nhiên có thể. Thư Ngâm, nếu đã từng thấy, thì có thể cho ta một chút ý kiến, vô cùng đa tạ." Quân Nhược Thủy cười dẫn hắn vào sương phòng, Tô Tử Bội đã ngủ rồi, khuôn mặt an tĩnh như đứa trẻ, hô hấp nhẹ mà vững vàng, lông mi thật dài giống như cánh bướm màu đen, theo hô hấp khẽ run rẩy, thỉnh thoảng lại không thoải máimà cau mày. Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng vuốt vuốt vài sợi tóc rơi ở trên má hắn, ánh mắt mỉm cười, nhu phải hình như có thể nặn ra nước.

"Nhược Thủy, hắn chính là thiếu gia Tô gia sao?" Nhìn ánh mắt Quân Nhược Thủy dịu dàng, tim Thư Ngâm có chút đập mạnh và loạn nhịp, hỏi.

"Đúng, hắn chính là phu lang nhà ta, Tô Tử Bội. Ngươi tới bắt mạch cho hắn đi." Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng rút tay của hắn ở trong chăn mỏng ra, Thư Ngâm trầm mặc vương tay để lên mạch thượng của hắn. Thật sự đúng là...... Cách Mị. Lông mày hắn nhăn lại càng chặt hơn, Cách Mị là loại độc duy nhất của Nam Cương khiến kẻ bị trúng độc không bị thương tổn, lại còn có thể dồn độc lên người phu thê đã sinh hoạt với mình, khiến người đó độc phát bỏ mình. Loại độc này là ước nguyện ban đầu của bản thân hắn, là muốn khiến người yêu trung thành với mình.

Nếu là xử nữ, khi dùng qua Cách Mị, thì sẽ yêu say đắm cả đời, đến chết cũng không đổi đối với người đầu tiên đã sinh hoạt phòng the với mình. Nếu như không phải là xử nữ thì Cách Mị sẽ phóng độc vào trong máu người đó, nó cũng khiến người trúng độc yêu cuồng dại người đầu tiên có quan hệ phòng the với mình. Sau đó nếu như người trúng độc xảy ra quan hệ thân mật với người khác thì tất nhiên người đó sẽ bị thất khiếu* chảy máu, mất mạng trong nháy mắt.
*Thất khiếu chảy máu: chảy máu từ bảy lỗ: hai mắt, hai lỗ mũi, hai tai và miệng.

Thư Ngâm biết từ lúc Cầm Âm rời khỏi Nam Cương thì đã dùng thời gian nửa năm để chế tạo Cách Mị. Không ngờ, lại dùng trên người của Tô Tử Bội.

Sau khi bắt mạch xong cho Tô Tử Bội, Thư Ngâm mới nói: "Nhược Thủy, ta không muốn giấu giếm ngươi. Đúng là trong người hắn có độc Cách Mị của Nam Cương."

"Cách Mị?" Quân Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn hắn, "Ta nghe nói Nam Cương có một loại độc không gây tổn thương cho người bị trúng độc, mà có thể khiến cho người thân mật với người đó trúng độc bỏ mình. Không biết có phải chính là Cách Mị hay không?" Quân Nhược Thủy nhớ lại lời Tôn Minh Huân miêu tả, cùng Thư Ngâmgiải thích,không mưu mà hợp.

"Đúng vậy. Thì ra là ngươi đã biết." Thư Ngâm kinh ngạc nói.

"Ta không thể xác định chắc chắn." Quân Nhược Thủy có chút rầu rỉ nói, "Thư Ngâm, ngươi có thể xác địnhchắc chắn sao?"

"Xác định." Thư Ngâm gật đầu một cái.

Quân Nhược Thủy mừng rỡ như điên, tràn đầy hy vọng hỏi: "Vậy nhất định ngươi có thể giải được? Đúng hay không?"

Thư Ngâm trầm ngâm chốc lát, khẽ lắc đầu một cái: "Nhược Thủy, ta cũng không chắc chắn được. Cách Mị, không có cách điều chế nhất định, những người khác nhau có thể lựa chọn liều thuốc khác nhau, mục đích là vì phòng ngừa người khác có thể giải độc. Mà thuốc giải dùng lượng bao nhiêu thì phải phù hợp với lượng độc dược đó, một khi có sai lệch thì ngược lạisẽ có hại đối với người trúng độc."

Nhìn bộ mặt thất vọng và ưu sầu của Quân Nhược Thủy, hắn cũng không khỏi vì nàng khổ sở. Suy nghĩ một chút, nói: " Mặc dù Tô thiếu gia trúng Cách Mị, nhưng cũng không có ảnh hưởng xấu đối với hắn. Loại độc này, không giải cũng được."

Quân Nhược Thủy cười khổ nói: "Nếu như ngay cả ngươi cũng không có cách nào giải độc thì cũng chỉ có thể như thế. Chỉ cần xác định không có hại cho hắn là đủ."

"Điểm này ngươi có thể yên tâm, hắn đã trúng độc này hơn nửa năm rồi, mặc dù mạch tượng có một chút thay đổi, nhưng mà không có hại đối với thân thể của hắn."

"Thư Ngâm, ngươi cũng là Nam Cương người sao?" Quân Nhược Thủy suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi.

Thư Ngâm cũng không giấu giếm: "Đúng, ta đến từ Nam Cương." Ánh mắt của hắn trở nên mông lung mà xa xôi, giống như thấy được quê hương cách xa nghìn dặm.

"Như vậy, người hạ độc cũng là Nam Cương người?" Quân Nhược Thủy lẩm bẩm nói.

Thư Ngâm hoảng sợ trong lòng.

"Là Triệu Cầm Âm!" Quân Nhược Thủy đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra nói: "Các ngươi cùng tới từ Nam Cương, hiển nhiên là hắn có biết về Cách Mị. Mà hắn lại là trợ thủ đắc lực của Tam vương gia, Tam vương gia muốn Tử Bội trung trinh với nàng ta để đạt được mục đích nào đó cho nên mới hạ độc Cách Mịcho Tử Bội."

Trong lòng Thư Ngâm cứng lại, "Cùng đến từ Nam Cương", chẳng lẽ nàng xem hắn là đồng bọncủa Cầm Âm sao?

"Triệu Cầm Âm đang nơi nào?" Giọng nói của Quân Nhược Thủy trở nên lạnh lẽo.

Thư Ngâm cười khổ sở: "Nhược Thủy, ngươi không xem ta là bằng hữu của ngươi sao? Có lẽ là Cầm Âm làm, nhưng mà ta cũng chưa từng biết trước. Nếu ta biết thì hôm nay thì sẽ không nói nửa chữ với ngươi. Ta chưa từng có nửa phần giấu giếm đối với ngươi. Ngươi không thể tin tưởng ta sao?"

Quân Nhược Thủy cũng cảm thấy mình quả thật có chút giận chó đánh mèo, nhìn thấy ưu thương giữa hai hàng lông mày của Thư Ngâm, trong lòng không nỡ, lòng đầy áy náy nói, "Thật xin lỗi, Thư Ngâm, chẳng qua là do tình thế cấp bách."

Thư Ngâm lắc đầu một cái, nói: " Ngày hôm trước Cầm Âm đã theo Vương gia về kinh thành. Khoảng chừng mấy ngày nữa mới có thể trở về."

Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, lại hỏi: "Thư Ngâm, hình như Cách Mị không có phát tác dụng của nó. Nếu không thì tại sao Tam vương gia đã hạ Cách Mị với Tô Tử Bội mà lại vứt bỏ hắn? Ta có chút không rõ."

"Các ngươi...... Còn chưa có viên phòng sao?" Thư Ngâm nghi ngờ hỏi.

Ngày đó Tô Mộ Bình cũng đã hỏi vấn đề này, có lẽ là do biết được Tô Tử Bội không có thủ cung sa, cho nên nàng bắt phải cam kết. Nếu không có thủ cung sa, như vậy hẳn hắn và Long Hạo Vân đã...... Cho nên, Cách Mị khiến Tô Tử Bội yêu Long Hạo Vân đến chết không ngừng. Là như thế phải không? Như vậy, hắn đối với mình, chẳng qua chỉ là không muốn xa rời mà thôi sao?

Quân Nhược Thủy hoảng hốt không nói gì, khiến Thư Ngâm hiểu đáp án."Nhược Thủy, Cách Mị là loại độc rất bá đạo, vì ngươi an toàn, tạm thời không nên sinh hoạt phu thê."

Tô Tử Bội đứng ở phía sau cửa, nghe được tất cả, đôi tay từ từ siết chặt, cắn môi, hận ý từng đợt từng đợt xông lên đầu. Long Hạo Vân, thì ra nàng ta hèn hạ như vậy! Thiếu chút nữa, hắn đã thất thân cho nàng ta, thiếu chút nữa đã bị Cách Mị khống chế đến chết cũng không đổi đối với nàng ta.

Có phải việc thủ cung sa biến mất có liên quan đến Cách Mị hay không? Tính ra, khi đó chính là nửa năm trước.

Như vậy, Cách Mị cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hắn và Quân Nhược Thủy viên phòng. Nếu như vậy thì giải và không giải đâu có gì quan trọng? Là Quân Nhược Thủy dùng dịu dàng hòa tan băng tuyết trong lòng hắn, khiến hắn có dũng khí yêu lại lần nữa, tin tưởng thế gian vẫn có hi vọng có ấm áp và tình yêu bền vững.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.