Vừa vào xe ngựa, Tô Tử Bội giống như tỉnh mộng đẩy nàng ra, sức lực rất lớn khiến đầu Quân Nhược Thủy đụng mạnh vào vách thùng xe, đoán chừng bị sưng một cục u lớn rồi. Nàng cười khổ xoa đầu của mình, cũng biết tốt bụng không được đền đáp, quả nhiên là người tốt sống không lâu, tai họa do trời, cổ nhân thành bất ngã khi (các cụ nói cấm có sai),đúng là người tốt không dễ làm.
Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, Quân Nhược Thủy cũng thuận thế dựa vào vách thùng xe, cặp mắt mệt mỏi nhìn quang cảnh đường phố lướt qua bên ngoài cửa sổ, ngủ mà như không ngủ.
Trong buồng xe yên lặng không tiếng động, sau khi vô tâm đẩy Quân Nhược Thủy, trong lòng Tô Tử Bội tràn đầy áy náy, lặng lẽ nhìn gương mặt trầm tĩnh không một chút gợn sóng của nàng, đột nhiên hắn cảm thấy cả người nàng tản ra hơi thở lạnh nhạt xa cách nồng đậm, tâm trạng không khỏi nặng nề thêm mấy phần, tâm thần thấp thỏm, tâm hoảng ý loạn. Hắn ngập ngừng: "Thật xin lỗi."
Nhưng mà Quân Nhược Thủy ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ không thèm ngó ngàng đến. Vẻ mặt của nàng vẫn nặng nề ngó ra ngoài cửa sổ, không nói một lời, giống như màn đêm sâu không lường được.
Trong lòng Tô Tử Bội càng lúc càng hoảng loạn, nàng không để ý tới hắn nữa sao? Nàng cũng chán ghét hắn rồi sao? Hắn cảm giác mình thật luống cuống, rối loạn, không biết nên làm sao, giọng nói run rẩy không thành tiếng: "Ta...ta không có gặp riêng nàng ta."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-diu-dang/2026834/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.