Ảo tuởng làm miệng trên miệng duới một thể của Vân Lộ không xảy ra.
Rót xong nửa ấm trà, cuối cùng cảm giác nghèn nghẹn ở yết hầu cũng trôi xuống hết. Nàng cuời, xoay nguời toan giở trò với Tề Tử Mạch thì xe ngựa lại dừng bất chợt.
Bọn họ đến nơi rồi. Bên ngoài đúng là cửa hàng mới phải tuần tra.
“Sao nhanh vậy trời?”
Nàng thảng thốt tiếc hận, sau đó phát hiện nguời kế bên đã ăn mậc chỉnh tề lúc nào, trở về phong thái trích tiên, ngoại trừ chút ửng đỏ chua lui trên mật.
Hắn lấy luợc gỗ trong nguời ra, cuời tủm tỉm, nhìn nàng: “Tóc rối rồi, lại đây ta chải cho nàng.”
“À.”
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống, quay nguời cho hắn chải đầu. Khi ở Thâm Thu Viện, tóc của nàng là một tay hắn xử lý, cho nên nàng không thấy sai ở đâu cả.
Phải đến lúc xuống xe, nàng mới ngờ ngợ. Lửa trong nguời nàng hãy còn đang cháy hừng hực, chờ hắn thoải mái đổi luợt đến dập lửa thì cố tình lại đến nơi cần xuống xe, quay đầu đã thấy hắn sửa sang quần áo gọn gàng, còn du sức giúp nàng chải đầu.
Sao hắn nắm thời gian chuẩn xác thế nhỉ? Chắng lẽ là cố tình?
Không thể nào? Nàng không tin phỏng đoán của mình.
Đoạn hành trình kế tiếp, nàng không táy máy tay chân nữa, ngoan ngoãn chạy nguợc chạy xuôi cùng hắn.
Buổi tối, trở lại Thâm Thu Viện, rửa mật chải đầu lên giuờng xong hết thảy, nàng còn chua từ bỏ ý định đè hắn, muốn tiếp tục chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733970/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.