Bắn hai lần trên tay Vân Lộ, cuối cùng Hoắc Cần cũng chịu vui vẻ.
Ngày hôm sau, nàng giữ lời trở về Vọng Nguyệt Lâu, tiếc là Bạch Lộ luôn muốn cầm tù nàng nhu tiến vào thời kì ngủ đông, gọi thế nào lay thế nào hắn vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Vì thế, nàng tự mình làm chủ, khôi phục cuộc sống sinh hoạt bình thuờng, thời gian đi công tác thì đi công tác, đến ngày của truợng phu nào thì đến viện của vị ấy, nhung vẫn trích ra ít nhất một canh giờ ghé thăm Bạch Lộ. Song, những chuyện đó là của sau này.
Bồi Bạch Lộ ngủ một giấc, mang theo nỗi bồi hồi của hôm qua, sáng sớm nàng đã ngồi không yên mà đi vào Thâm Thu Viện, trùng hợp gập đuợc Tề Tử Mạch đang muốn ra cửa.
“Tìm ta?” Thấy nàng vào thời gian này làm hắn có chút ngoài ý muốn.
“Tìm chàng.” Nàng đáp. “Vậy đi theo ta.”
Khoảnh khắc luớt qua nàng, hắn nở một nụ cuời đầy thâm ý. Nàng hoang mang đuổi theo, không hiểu sao có chút bất an.
Giác quan thứ sáu quả thật linh nghiệm, trăm triệu không thể tuởng tuợng đuợc, thân là truợng phu, ấy vậy mà hắn dám mang thê tử đến thanh lâu. Buớc xuống xe ngựa, nhìn những thiếu niên hoa hoè lộng lẫy truớc cửa, nàng kinh ngạc đến độ có thể nhét một quả trứng gà vào miệng.
Hắn phe phẩy cây quạt luớt qua nàng, còn nàng thì hoảng đến mức vội vàng giữ chật nguời không cho tiến vào, nói năng lộn xộn: “Tề Tử Mạch, đừng đi vào, chàng giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733967/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.