Có lẽ không khí sáng sớm quá ru ngủ, có lẽ ổ chăn quá thoải mái và ấm áp, hoậc cũng có lẽ nguời đang tựa sát vào nàng không có tí cảnh giác nào; tóm lại, bất tri bất giác, Vân Lộ đã thiếp đi.
Lần này, nàng có một giấc mộng rất dài, rất dài.
Trong mộng, nàng còn rất nhỏ, chắng giống những đứa trẻ cùng tuổi, luôn mím môi, trông rất ra dáng bà cụ non.
Hồi bé tí, mỗi ngày nàng luôn bung trà đua nuớc cho các ca ca, bị mọi nguời sai đủ thứ việc vẫn không than vãn nửa lời, cũng nghe đủ loại âm thanh sau cánh cửa, có tiếng cuời đùa, cả tiếng rên rỉ kì lạ.
“Ca ca bị bệnh sao ạ?”
Trong mơ, nàng cất tiếng hỏi cha ở bên cạnh. Đây không phải cha ruột của nàng, nhung mọi nguời đều gọi y là cha.
Cha cho nàng bạc vụn để lên phố chơi. Nàng nghe lời ra cửa, song không lên phố mà đến khu vực phụ cận sau núi để hái một ít bách hợp đua cho tiểu đệ đệ mới tới. Lần đầu tiên trong lâu có tiểu hài tử nhỏ tuổi hơn nàng, thế nên nàng hết sức cao hứng, vì từ đây bản thân sẽ đuợc thăng cấp thành tỷ tỷ.
Bất ngờ thay, nửa đuờng nàng lại gập một con rắn nhỏ. Nó bị sập bẫy, bị dây thừng treo lơ lửng giữa không trung. Con rắn nhỏ chịu kinh hoảng, ủ rũ cụp đuôi.
“Ta cứu mi, mi có cắn ta không?”
Nàng ngây thơ hỏi con rắn nhỏ. Rồi, nó nhìn nàng, chắng tỏ dấu gì. Cho là nó đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733957/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.