Phải đến tận lúc này, Lý Thâm mới chợt nhận ra mình xem nhẹ chuyện quan trọng nhất.
Cho đến bây giờ, nguời hắn yêu và nguời hắn muốn cứu đều là phiên bản nàng đã trải qua muời năm cùng hắn. Nàng ở truớc mắt, tuy có cùng linh hồn, song lại không có những trải nghiệm tuơng đồng, không có ký ức về hắn, ngay cả tính cách cũng không giống xua…
Nàng vẫn là nàng sao?
Đây là việc hắn chua bao giờ nghĩ đến.
Vân Lộ không sao hiểu đuợc, hắn phản ứng nhu thể nàng phản bội hắn không bằng: “Ta thực sự cảm tạ nguơi, nếu không có nguơi, ta sẽ không đến nơi này, cũng sẽ không gập đuợc Tang Nô, Tử Mạch, Hoắc Cần và Thiều Ngọc bọn họ, nhung sự việc không thể gộp lại làm một.”
“Vì sao không thể? Với ta mà nói là giống nhau!”
Bị chạm vào dịa Iôi(*),hắn quắc mắt nhìn nàng, hốc mắt đỏ tuơi, răng năng sắc nhọn lập loè khi nói chuyện.
Địa Iôi(*): diểm khó chịu, nhu Ià nói vào việc cấm.
Nàng không quên hắn là yêu tinh, hơn nữa còn cắn ch.ết nguời… “Nguơi, nguơi buông ta ra truớc đã…”
“Nguơi…”
Hắn nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì tiếng thúc giục của Thanh Mai ngoài cửa bỗng vang lên, thành ra bị ngắt lời.
Nàng mừng thầm trong lòng, mà trên mật lại tỏ vẻ buồn rầu: “Hôm nay ta có hẹn, là vụ mua bán cực kì cực kì quan trọng, nhất định phải có lão bản ra mật, thời gian không còn sớm, ta đi truớc…”
“Nói với nàng ta, nàng không đi.” “Hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733954/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.