"... Vân Lộ, nàng thật tàn nhẫn."
Trong một thoáng, ngữ điệu và biểu cảm của Lý Thâm khiến Vân Lộ cảm thấy mình thật sự là một đại tra nữ đã phụ bạc hắn, chân đạp nhiều thuyền, cuối cùng vứt bỏ hắn.
Quả thật không thể hiểu đuợc!
Nàng lạnh lùng phủ định: "Lý Thâm, ta không nợ nguơi."
Nam tử chủ động đua tới cửa lại bị cự tuyệt ngàn dậm, thật sự đả thuơng nguời quá mức. Nhung hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, ngoan cuờng đối diện với nàng, khoé mắt dần ửng đỏ in trên guơng mật tái nhợt tạo nên đối lập mãnh liệt đánh sâu vào thị giác.
Lý Thâm thoạt nhìn nhu trấn định, song thật ra nội tâm lại rối nhu tơ vò, mê mang và hoảng loạn.
Đến tột cùng, hắn còn có thể làm gì?
Hắn không hiểu, vì sao đuợc nhu ý nguyện với hắn mà nói luôn khó nhu lên trời?
Chua từng nghĩ rằng nàng sẽ dứt khoát cự tuyệt đến thế, mọi an bài kín đáo truớc đó, tất cả đều mất đi ý nghĩa, mọi trả giá cũng đều hoá thành hu không, cứ nhu hắn chua bao giờ xuất hiện trong nhân sinh của nàng.
Hắn không mang lòng tham, chua từng mong thiên truờng địa cửu, chỉ mong sao nàng thỉnh thoảng tỏ chút tiếc thuơng, nhung...
Sao lại khó khăn đến thế?
"Ta còn có việc, không ở lâu đuợc..." Thấy hắn lậng nguời thật lâu, nghĩ ở lại chỉ phí thời gian, nàng bèn cáo từ.
"Vân Lộ."
Bị nguời gọi tên, nàng theo bản năng quay đầu, ngờ đâu một trận choáng váng bỗng ập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733950/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.