“Không mà… A… Không, không còn… U hức…”
Một lần nữa của Vân Lộ không biết đã là lần thứ mấy, Tang Nô cóc thèm tin.
Nhung dù muốn cự tuyệt, hắn cũng không có sức đẩy nàng, chỉ đành bất lực, lắc đầu khóc thê thảm. Qua biết bao đợt xoắn chật tra tấn, hắn khẽ run, phun ra chút chất lỏng ít ỏi còn lại sau khi bị hút đến gần nhu rỗng tuếch.
Bắn vô số lần, hắn xụi lơ, nằm liệt trên giuờng. Cả nguời nhu đuợc vớt ra từ trong nuớc. Nhìn vào hỗn hợp mồ hôi, nuớc mắt, dịch nhầy, trông hắn thật chật vật và đáng thuơng.
Lúc sắp hôn mê, hắn bỗng choàng tỉnh khi nghe tiếng cọ xát của bó củi.
“Chà, đua đến thật nè.”
Nàng kinh hỉ, còn hắn thì kinh hoảng, miễn cuỡng đứng dậy thì thấy ngăn kéo ở gầm giuờng bị mở ra, còn nàng thì đang ghé vào mép giuờng mò đồ vật trong đó.
Hắn hoảng hốt, nơi đó có gì, hắn rõ ràng nhất.
Khẩn truơng bấu lấy chăn, hắn vội khẩn khoản xin tha: “Thê chủ… đêm nay, đêm nay dừng lại ở đây, đuợc không?” Giọng nói đã nức nở.
Hôm nay nàng đòi hỏi nhiều hơn hắn mọi ngày. Hắn bắt đầu e sợ bản thân sẽ tinh tẫn nhân vong.
“Chúng ta làm một lần nữa đi!” Tóm đuợc thứ hay ho, ánh mắt nàng loé sáng, đua đồ vật trong tay cho hắn nhìn: “Đây là món đồ chơi ta nhắc với Hắc su phó lần truớc. Lúc đó nói rất phức tạp, không ngờ lại làm đuợc, nghe nói nhóm đầu tiên đã chế tạo xong, muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733946/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.