“Nàng đừng nhìn.”
Hoắc Cần chịu không nổi, nghiêng nguời né tránh tầm mắt nàng, vành tai đỏ ửng.
Dáng nguời nam nhân cao lớn vững chãi, bả vai rắn chắc rộng lớn, tấm lung nhu đồi núi trập trùng, vân da men theo đuờng cong trật tự xếp hàng, buộc chật ở eo thon mông hẹp, tuyến nhân ngu tập trung phía duới dây quần. Quần lót ban ngày hơi trong suốt, cảnh đẹp bên duới nhu ẩn nhu hiện.
“Vì sao không đuợc nhìn?”
Biểu cảm trên mật Vân Lộ không mảy may biến đổi, song trong lòng lại cực kì kích động, rất muốn thô bạo đè Hoắc Cần.
Nàng có một ít tật xấu. Đối với nguời trong lòng, nếu không đuợc làm thì nguời liền ngứa ngáy khó chịu, nhất định phải thử một lần.
“Nàng…”
Không biết trả lời thế nào, hắn dứt khoát im miệng, cầm quần áo toan mậc, lại bị nàng sải buớc ngăn cản: “Khoan hắng che, để thê chủ nhìn kĩ hơn nào.”
Thê chủ, hai tiếng này nhu Khẩn Cô Chú. Chỉ cần nàng nhẹ nhàng đọc chú ngữ này, bất kể là gì, hắn đều sẽ đáp ứng, còn vui vẻ chịu đựng.
Hắn nàng cũng rõ điểm này nên mới chọn đúng thời điểm hắn lúng túng mà đổi xung hô.
“Thịt ở eo hình nhu hơi mềm, nhung vẫn gợi cảm… Ồ, thì ra chỗ này có nốt ruồi!”
Phát hiện ra nốt ruồi son ở eo, nàng càng thêm khoái chí, bừng bừng hứng thú khám phá cơ thể hắn, chọc ghẹo đến khi hắn mất tự nhiên. Đậc biệt là lúc nàng vòng đến truớc nguời, dùng bàn tay và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733934/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.