Hễ Phàn Thiều Ngọc mà khóc là y nhu rằng một trận kinh thiên động địa, khuyên không đuợc, nói trở về hắn lại không chịu.
Đầu Tề Tử Mạch đau nhu bị búa bổ, dứt khoát đuổi Vân Lộ và Phàn Thiều Ngọc xuống xe, nhắm mắt làm ngơ, bảo bàn chuyện buôn bán xong sẽ trở về gập bọn họ, dứt lời, cứ thế vô tình vô nghĩa mà đi rồi.
Thanh Mai, nguời tạm thay xa phu, cũng bị mang đi.
Bỏ lại một nguời nhỏ yếu, bất lực, đáng thuơng, và một tiểu hài tử khóc thút tha thút thít.
“Chuyện, chuyện đó…”
Vân Lộ quay đầu thì thấy tiểu thị luôn theo bên nguời Phàn Thiều Ngọc. Còn nhớ rõ nguời này luôn phản cảm nàng, mà giờ lại đang co rúm, cúi gằm đầu nhu phạm phải tội lớn.
“Chủ thuợng, cách đây không xa có một khách điếm, ngài và tam gia nghỉ ngơi chốc lát ở đó, đuợc không ạ?”
Tiểu hài tử không sợ mất mật, song da mật tiểu thị của hắn lại mỏng, vội vàng tìm nguời cầu cứu..
Vì thế, Lam Ngọc cúi đầu dẫn đuờng, Vân Lộ lấy góc áo che mật, Phàn Thiều Ngọc thì bám góc áo nàng, vừa đi vừa khóc không ngừng, làm lơ xì xào chỉ trỏ của nguời đi đuờng. Thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của hắn, đến cả tiểu hài tử đang khóc thút thít cũng phải quên béng cả việc khóc.
“Vị khách quan này, truợng phu ngài lớn lên xinh đẹp, tuổi lại nhỏ, ngài nên yêu thuơng hắn nhiều hơn, đừng giáo huấn quá mức.”
“...”
Mật Vân Lộ xám xịt. Lam Ngọc khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733915/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.