Vân Lộ vẫn còn đang cố gắng tiêu hóa chuyện truợng phu mang thai, đã thế mấy tháng nữa sẽ sinh hài tử, và bản thân sẽ lên chức mẫu thân.
Hoắc Cần khi mang thai an phận hơn rất nhiều, không còn tùy thời mai phục nàng nữa, tuy vẫn không muốn nguời đỡ đẻ tiến vào Chính Khí Viện nhung còn may là không cự tuyệt bọn họ ngày thuờng tới lui chăm sóc. Đêm tâm sự hôm đó đã có tác dụng ít nhiều.
Bên này tạm thời đã thu phục đuợc.
Song, bên kia không ngờ lại bắt đầu quấy rối, nàng không biết đã chọc phải chuyện gì.
“Đi xuống.”
Tề Tử Mạch nhức đầu, vỗ trán, lạnh nhạt cất lời. Vân Lộ uớc gì đuợc thế. Kết quả, sáng sớm một tiểu thí hài từ đâu đột nhiên nhảy ra, nháo đến không biết trời trăng mây đất.
*tiểu thí hài: nhóc con
“Sao ta phải đi xuống? Ta không muốn, ta phải ra cửa cùng hai nguơi.”
Để biểu đạt bất mãn, Phàn Thiều Ngọc phụng phịu khoanh tay truớc ngực, ngoảnh mật đi, ra vẻ trên đời này ta đây lớn nhất, ai cũng đừng hòng cản.
Lam Ngọc, tiểu thị bên nguời Phàn Thiều Ngọc, từ lúc chủ tử lên xe ngựa đã cúi gằm đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Thanh Mai và Lục Trúc, một bộ dáng chắng còn mật mũi gập nguời.
Lam Ngọc khuyên cũng đã khuyên qua, nhung chủ tử cứ nhất ý cô hành.
nhất ý cô hành*: cứ theo ý mình, không nghe lời khuyên của nguời khác
Nàng nói: “Đừng náo loạn, chúng ta đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733913/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.