Bước lên xe ngựa, Vân Lộ khóa ngồi trên đùi Hoắc Cần, bị cắm đến cao trào.
Hắn há to miệng, phát ra tiếng gầm rú ẩn nhẫn, hai hàng nước mắt lăn xuống.
Trong khoảnh khắc muốn bắn tinh, hắn lấy sức tự chủ kinh người nắm chặt eo nhỏ rồi nâng mông đâm mạnh lên trời, trán hằn đầy gân xanh, toàn thân phủ một tầng mồ hôi mỏng. Khoảng chừng mười cú đánh, lối đi run rẩy ngày một co chặt, một luồng nhiệt nóng phun vào chỗ sâu trong cơ thể nàng.
Đối với hai người mà nói, đây là một cuộc làm tình vừa chật vật lại tuyệt diệu.
Thiên đường mang đến cho cả hai khoái lạc, đồng thời cũng rút đi toàn bộ sức lực. Hai người xụi lơ, không ai rảnh rỗi bận tâm đến tư thế giao hợp có bao nhiêu thân mật, ai nấy chỉ lo mở miệng thở dốc đắm chìm trong dư vị cao trào.
Khi lấy lại nhịp thở, ý niệm thứ nhất của nàng là kéo dãn khoảng cách, song côn thịt dù đã mềm vẫn còn đang tham lam hấp thu dựng thủy.
Hài tử, hắn muốn hài tử...
Do dự một hồi, Vân Lộ quyết định dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi đến khi dựng thủy được hấp thụ xong.
Dẫu nghĩ như thế nhưng đầu óc nàng vẫn thanh tỉnh và khó mà xem nhẹ vật nóng đang chôn vùi trong cơ thể. Vật ấy dù ở trạng thái chưa cương cứng nhưng cảm giác tồn tại vẫn vô cùng mãnh liệt.
Ra khỏi cửa thành, xe ngựa nhắm thẳng tới ngoại thành mà chạy. Rời đi con đường lát đá, các vật thể nhỏ trên đường tiếp tục làm xe ngựa lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/1175482/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.