Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau
Sau một tháng rèn luyện thể lực khắc nghiệt, Tề Tử Mạch không làm khó dễ Vân Lộ nữa, còn trao cho nàng quyền quản lí chân chính. Có lão sư tài giỏi dẫn dắt, biết quản lí thích đáng, còn biết dùng người, nên Vân Lộ không gặp khó khăn mấy trong việc kinh doanh, huống hồ nàng còn có tri thức của tương lai làm đá kê chân. Biểu hiện của nàng vượt xa mong đợi của Tề Tử Mạch, kì thực tập còn chưa kết thúc đã chính thức tiếp nhận một nửa sản nghiệp của Vân gia. Cơ hội ra cửa có rất nhiều, hình tượng nàng cũng theo đó mà dần cải thiện, trước kia ai nấy đều rầm rì nói xấu sau lưng “ác nữ Vân Lộc”, còn hiện tại mọi người sẽ gọi nàng là “Vân lão bản bị đụng hỏng đầu”, đồng thời không quên nhạo báng nàng, nào là “phu quản nghiêm”, “phu nô”… Nàng dở khóc dở cười. Gánh nặng ngày càng nhiều, song tháng ngày của nàng lại trở nên nhàn rỗi bất ngờ. Vân Lộ bắt đầu duy trì thói quen luyện võ của nguyên chủ. Nói đến cũng thật kì diệu, thân thể này giống như được lập trình sẵn, mỗi khi cầm kiếm khoa tay múa chân, ấy mà nàng lại có thể tùy tiện múa ra một bộ kiếm pháp, lưu loát như thể đã khắc khổ học qua, một khắc kia nàng như không còn là nàng, cứ như Vân Lộc đang sống trong khối thân thể này. Quỷ dị làm nàng suýt bị hù chết. Có đôi khi nàng nghĩ, nếu linh hồn nàng tiến vào cơ thể Vân Lộc, thế linh hồn ban đầu của Vân Lộc – mệnh thiêm trung ác duyên linh hồn – đi đâu? Hẳn sẽ tới cơ thể ở tương lai của nàng chăng? Đây chẳng phải là trao đổi để sống sót sao? Nghĩ đến mấy cũng sẽ không có giải đáp, cũng không có khả năng giải đáp. Tóm lại, nàng hạ quyết tâm phải sống thật tốt ở thế giới này. Căn cứ vào hằng hà vô số thù hận mà Vân Lộc đã tích lũy, nàng cần phải đảm bảo bản thân có năng lực tự vệ, có thế mới bảo vệ được những người bên cạnh. Mỗi sáng sớm, Vân Lộ cố định luyện võ công một canh giờ, thỉnh thoảng cũng thỉnh cao thủ tới chỉ điểm vài chiêu, rất có chí cầu tiến, việc võ công có tiến bộ hay không nàng không rõ lắm, nhưng dục hỏa thường trực trong cơ thể lại được giải tỏa ngoài ý muốn. Và kết quả, hai vị phu quân bắt đầu nghiêm khắc đốc thúc nàng luyện võ công. Trời tờ mờ sáng nàng mới được ngủ, mà gần giữa trưa đã bị Tang Nô dựng đầu dậy đi luyện võ, miễn cưỡng luyện nửa canh giờ, vội vội vàng vàng ăn cơm, liền tới giờ làm việc. Nơi này là phòng lớn nhất trong chính viện, trước kia là phòng ngủ của Vân Lộc, nhưng dường như bị bỏ hoang, hơn nữa chính viện lại gần đại môn, ra vào hay chiêu đãi khách nhân đều tiện lợi, vì thế nàng dứt khoát biến phòng ngủ thành thư phòng, nơi làm việc của nàng và Tề Tử Mạch. Toàn bộ không gian không khác gì thư phòng, có trưng bày một kệ sách lớn, sổ sách và thư từ năm ngoái đều được sắp xếp gọn gàng và trật tự theo thời gian, đối diện kệ sách là hai án thư được đặt song song. “Nàng lại đây.” Dù cho đêm qua không chợp mắt được đi nữa thì thần thái của Tề Tử Mạch vẫn không mảy may suy giảm, búi tóc gọn ghẽ, trường bào màu trắng thêu đồ đằng hoa lan, khí chất cao lãnh hớp hồn. “Tuân lệnh.” Vân Lộ cười tươi rói, đi lên trước cúi đầu, tỏ vẻ mình đang nịnh nọt lấy lòng. Tề Tử Mạch thay nàng sửa tóc, khi ngón tay lướt qua vành tai trắng nõn, nàng bất thình lình hôn một cái làm hắn khựng lại, vội buông tay, cầm lấy sách trên bàn đọc một lần nữa, vờ như chưa phát sinh chuyện gì. “Chàng còn giận ta hả?” Hắn không đáp. Nàng rút sách trong tay hắn ra, ôm mặt hắn, ép hắn nhìn thẳng vào mình. “Buông ra.” “Ta không buông chàng ra đâu.” Nàng thấy tia giãy giụa trong mắt hắn: “Tử Mạch, chúng ta muốn ở bên nhau lâu dài, nếu trong lòng chàng có chuyện mà lại giấu giếm không nói với ta, chúng ta làm sao hiểu nhau? Quan tâm, san sẻ, giúp đỡ nhau?” Nghe vậy, hắn rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Nàng thích Hoắc Cần?” Hầy… Quả nhiên không có gì qua khỏi mắt hắn, song nàng cũng không muốn trốn tránh. Nàng thẳng thắn: “Ta có chút thích hắn.” Hắn kéo tay nàng xuống, quay mặt đi, không muốn đối mặt với nàng, cảm xúc phức tạp. Vân Lộ không biết nói thế nào cho phải, suy cho cùng thì nàng cũng không có kinh nghiệm yêu đương, thời gian tới thế giới này thậm chí còn chưa tới hai tháng đã phải làm thê, còn có tới tận bốn trượng phu… “Tử Mạch, chàng…” __________
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau