- Bộ không đẹp sao? Là Mỹ Mỹ chỉ thiếp, thiếp làm y chang mà. Lúc nãy gặp Lịch Liêu, cậu ta còn khen thiếp đẹp.
Chu Nhược Vũ ngây thơ đáp làm Huyết Thần Hy muốn té xỉu tại chỗ.
Đẹp chỗ nào? Nhìn nàng còn tưởng đi hát tuồng nữa là, mặt thì trắng bách do đánh phấn quá nhiều, lông mày giống lá gì chứ chẳng phải lá liễu, hai cục tròn tròn hồng hồng tại hai bên má nhìn cứ như hai ông mặt trời, môi thì khỏi nói, còn tưởng bị ong đánh sưng lên, kết hợp tất cả lại thành ra khen không nên lời, thú thật với nhan sắc này Huyết Thần Hy không cười đã là may lắm rồi.
- Ta thích con người tự nhiên của nàng hơn.
Chu Nhược Vũ ngoan ngoãn đứng yên cho Huyết Thần Hy lau sạch mặt.
Nghe cô nói như vậy kèm theo phản ứng không được tự nhiên cũng đủ hiểu là không đẹp rồi, Chu Nhược Vũ thất vọng với chính bản thân, nàng đã cất công dành hơn hai canh giờ chỉ để trang điểm vậy mà thành quả lại...
- Tại sao khi không nàng lại trang điểm vậy?.
Lau xong mặt cho nàng, Huyết Thần Hy hỏi, nhìn nàng bây giờ đỡ đau mắt hẳn ra.
Căn bản nhan sắc của Chu Nhược Vũ đã đẹp sẵn rồi, cần chi trang điểm. Nếu biết trang điểm thì sẽ nổi bậc hơn nhưng căn bản nàng không có khiếu trang điểm, nên tốt nhất vẫn là như cũ đi.
- Thiếp muốn mình trẻ trung hơn trong mắt Hy Hy.
Chu Nhược Vũ lí nhí trả lời, nghe như vậy Huyết Thần cũng đủ đoán ra nàng đang cảm thấy tủi thân về độ tuổi của mình.
- Nàng chỉ mới hơn 30 tuổi, đâu có già so với ta. Nàng quên ta đã 5000 tuổi à, nhan sắc vẫn giữ nguyên đấy thôi, nàng không cần phải để ý đến chuyện đó. Ta yêu nàng là yêu nàng, mãi mãi vẫn như vậy, không có chuyện chê nàng già xấu rồi hết yêu nàng đâu.
- Có thật Hy Hy 5000 tuổi không? Chuyện này thật khó tin.
Nghe được lời giải bày son sắc từ trái tim chung tình, Chu Nhược Vũ không còn nặng lòng về vấn đề tuổi tác nữa, tuy thế thắc mắc bao lâu ngay lúc này rất muốn được giải đáp.
Huyết Thần Hy cười trừ, cô biết chuyện này nói ra rất khó có ai dám tin, với số tuổi của cô thì đã phi thăng thành Tiên từ rồi, làm gì còn ở Tân Đại Lục được.
Ngón tay trỏ của Huyết Thần chạm nhẹ vào giữa trán của Chu Nhược Vũ để truyền thông tin, chỉ mất mấy giây để nàng biết rõ tường tận mọi thứ.
- Đợi khi ta cưới được nàng, hoàn thành nghi thức đánh dấu thì nàng cũng giống như ta, nhan sắc mãi trường tồn.
- Ừm.
Chỉ một tiếng đồng ý nhưng tâm trạng của Chu Nhược Vũ cực kì cao hứng mà chờ mong ngày hỷ sự diễn ra, nàng sẽ mặc áo tân nương tử chờ cô vén khăn che đầu, hạnh phúc biết bao nhiêu.
*
Cửu U Vực nằm ở ngoài bìa rừng Sâm Lâm. Tiếp giáp Tây Thiên Quốc và Bắc Thiên Quốc. Cũng là căn cứ cơ mật của Diệt U Điện.
Tại đây không có nổi một bóng cây, quang cảnh không thể nào trơ trọi hơn, một sa mạc thực thụ, Cửu U Vực cứ như một mê cung nóng bỏng với nhiều vách núi cũng như thung lũng sâu thăm thẳm, trùng trùng hiểm nguy, lạc vào rồi rất khó tìm được lối ra chứ đừng nói đến việc tìm ra hang ổ của thế lực thần bí này.
Điện Chủ người đứng đầu sáng lập ra Diệt U Điện, mục đích thực sự là gì thì cũng chỉ có Điện Chủ mới biết, bất quá nghe tên tổ chức thôi cũng đoán được chẳng phải là dạng tốt lành gì.
Căn cứ được xây dưới lòng đất, tại chính điện có hẳn một sông ngầm chảy qua, các tượng chiến binh cao to với nhiều tư thế đứng khác nhau được bày trí ngay hàng thẳng lối dọc đến bục cao phía trên, xung quanh được thắp sáng với những cốc lửa, trông cứ bí bí ẩn ẩn ra làm sao, kiến trúc thực sự là hoang phí, nhìn cứ tưởng đâu là cung điện, uy nga nhưng không kém phần uy quyền.
- Thí nghiệm của ngươi tiến hành tới đâu rồi?.
Điện Chủ ngồi trên ghế rồng được chế tác hoàn toàn bằng vàng nguyên chất, chẳng khác nào tự xưng bản thân là cửu ngũ chí tôn.
- 50/50.
Thiên tài Độc Sư Lỗ Ngạo tự tin trả lời, đứng kế bên còn có Phù Sư Dã Vĩ Kỳ, Nhất Lữ tộc trưởng đời thứ 18 của bộ tộc bí ẩn Thần Trùng ở Cửu U Vực.
Thua trận trong lần khảo hạch, Nhất Lữ bị Cung Bối Lạc đánh đến tổn thương kinh mạch trầm trọng, được Tống Tư cánh tay đắc lực phò tá Điện Chủ âm thầm đưa về Diệt U Điện cho Lỗ Ngạo chữa trị.
Từ đây thân phận của Nhất Lữ được sáng tỏ, bao năm cứ nghĩ bản thân là trẻ mồ côi nào ngờ gần đây hắn mới biết vốn dĩ lai lịch hắn cao quý đến như thế, bất quá cũng thật bi thảm khi cả tộc bị diệt, chỉ còn lại mình hắn.
Nói đến cả tộc Thần Trùng bị diệt, ngọn nguồn cớ sự cũng tại Hắc Hoàng Đế mà ra, phong hiệu Hoàng Đế là do bản thân tự xưng, chứ thật ra hắn ta không phải là Hoàng Đế của một quốc gia nào tại thời điểm đó cả. Bất quá trong tay hắn có cả một đội quân hùng mạnh, ôm chấp niệm thống nhất bốn quốc gia, nhưng giấc mơ bá chủ chưa thực hiện đến đâu đã chết bất đắc kỳ tử.
Lại nói, ngoại tằng tổ phụ (ông cố ngoại) của Nhất Lữ chính là Tộc Trưởng nắm giữ trong tay bí pháp trường sinh bất tử, Hắc Hoàng Đế sau khi có được bí pháp mà bản thân mong muốn thì liền diệt tộc người ta, thật là quá tàn ác.
Thân mẫu của Nhất Lữ đem lòng yêu một nam nhân ngoại tộc, mà tộc Thần Trùng thì có truyền thống không cưới gả với người ngoại tộc, khi phát hiện cháu gái có thai với người ngoại tộc, ngoại tằng tổ phụ trong lúc nhất thời nóng giận đã trục xuất cháu gái ra khỏi tộc, cũng vì thế mà huyết thống lai này mới được bảo toàn sinh mệnh.
- Ta thấy phương hướng của ngươi không khả quan chút nào, thời gian thí nghiệm lâu như vậy mà chỉ mới nắm được 50% thành công.
Lỗ Ngạo mặc dù có ơn với Nhất Lữ nhưng tính tình của hai người này lại như nước với lửa, chẳng thể nào hoà hợp khi ở cùng một chỗ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]