Chương trước
Chương sau
- Sư phụ... Ta...

Chu Nhược Vũ không biết phải nói gì cho phải, Huyết Thần Hy nói đúng trong lòng nàng có đồ nhi nhưng lí trí của nàng quá mạnh mẽ khiến nàng không thể nào nghe theo con tim được. Nàng cũng rất khổ sở khi nhìn thấy cô vui vẻ bên ái thê, nàng cũng ghen tỵ với Mỹ Mỹ và Âu Dương Giai Tuệ khi được cô chăm sóc, yêu thương tận tình nhưng nàng lấy tư cách gì để so bì. Nàng là sư phụ và cô là đồ đệ của nàng. Mối quan hệ này nếu tiến xa hơn sẽ bị người đời chê cười và nàng không có đủ dũng khí để thành thật với tình cảm của bản thân.

- Đồ nhi hỏi người một lần cuối, người có yêu đồ nhi không, có muốn cùng đồ nhi chung một chỗ?.

Huyết Thần Hy áp chế xuống tâm tình kích động, hỏi nàng một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Cô hy vọng, hy vọng rất lớn nàng sẽ trả lời là có nhưng... đáp án lại không như mong đợi.

- Sư phụ chỉ xem đồ nhi là đồ đệ của ta, hoàn toàn không có tình cảm nào khác cũng không muốn cùng một chỗ với đồ nhi.

Chu Nhược Vũ lạnh lùng trả lời.

Khi nhìn thấy sự đau thương trong ánh mắt của Huyết Thần Hy, nàng rất muốn thừa nhận phần tình cảm đã giấu kín này thế nhưng khi mở miệng lại không biết tại sao biến thành phủ nhận.

Chu Nhược Vũ tuyệt tình như vậy làm cho trái tim Huyết Thần Hy khẽ nhói đau, hà cớ gì mà nàng mãi không chấp nhận cô, hay là do cô đối xử với nàng chưa đủ tốt, chưa đủ chân thành hay vì một nguyên do nào khác, trong đầu Huyết Thần Hy là một mớ hỗn độn.

- Được, nếu sư phụ đã nói như vậy, sau này đồ nhi sẽ không làm phiền người nữa, cũng sẽ đối đãi với người như sư đồ bình thường. Đêm đã khuya, đồ nhi xin phép cáo lui, chúc sư phụ ngủ ngon.

Huyết Thần Hy giữ khoảng cách với Chu Nhược Vũ, lạnh nhạt nói, không nhìn đến nàng mà xoay lưng rời đi.

Nếu nàng đã cự tuyệt tấm chân tình này thì cô cũng không mặt dày đeo bám nữa.

"Chi nha".

Cửa đóng lại, Huyết Thần Hy đi rồi, lúc này Chu Nhược Vũ mới có thể rơi nước mắt, nàng đau khổ vì quyết định sai lầm của bản thân. Ngay khi nghe ngữ khí nói chuyện muôn phần lạnh lẽo cùng xa cách của Huyết Thần Hy, trái tim nàng như bị ai bóp nghẹn, lồng ngực khó thở, tay chân bất động không thể giữ cô lại để nói rõ ràng là nàng không cố ý nói như vậy.

Lỗ tai nàng đã quen với việc nghe giọng nói ôn nhu của cô, bỗng nhiên tiếp nhận giọng nói băng lãnh đó khiến nàng nghe không quen tai, bây giờ nàng mới biết rằng bị người mình yêu đối xử lạnh nhạt với mình đúng thật là một cực hình cỡ nào tra tấn tâm hồn. Quá muộn màng rồi đúng không?, ánh nhìn trìu mến đó bắt đầu từ ngày mai sẽ không còn dành cho nàng nữa.

Chu Nhược Vũ cười chua chát vì một quyết định sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, lần đầu tiên mà nàng cảm thấy hối hận vì sự ngu ngốc của bản thân. Sư đồ thì đã sao? Huyết Thần Hy nói đúng mối quan hệ đó có ăn được sao. Cuối cùng thì cũng chỉ là một cái danh xưng thôi mà. Nó có đem lại hạnh phúc cho nàng không? Hay chỉ là đau khổ mỗi đêm cô tịch.

Luân thường đạo lí là do con người đặt ra nhưng cũng chính là do con người phá vỡ. Người khác làm được tại sao Chu Nhược Vũ nàng làm không được?.

Nước mắt rơi lã chã, chẳng biết khóc đến khi nào mà Chu Nhược Vũ thiếp đi dưới sàn nhà lạnh lẽo, bóng đêm vây lấy nàng như chính con đường tăm tối mà nàng đã chọn, chỉ đi một mình mà chẳng có tri kỷ đồng hành, suốt mấy mươi năm qua không hề cô đơn nhưng hiện tại lại thấy lẻ loi vì sự xuất hiện của Huyết Thần Hy.

*

Sáng ngày hôm sau, tại một dãy núi cao ngất trải dài qua bốn quốc gia có một đỉnh núi phá trời được gọi là Tiên Thiên Hoàng Sơn là đỉnh núi cao nhất Tân Đại Lục, đâm thủng tầng mây như thể xuyên qua trời xanh. Tại đây có một cánh cổng cao vài trượng, màu sắc không gian bên trong cánh cổng hư ảo cứ như thực thể nước, có thể đi xuyên qua Tiên Giới nhưng không phải ai cũng có thể bước chân qua được, chỉ có những cường giả độ kiếp thành công lên cảnh giới Đế hoặc người ở trên Tiên Giới có lệnh bài thông hành mới được phép qua lại giữ hai đại lục.

Từ bên kia Cổng Trời có hai thân ảnh một nam một nữ đi xuyên qua, chân chính có mặt tại Tân Đại Lục.

Nữ nhân diện hồng y diễm lệ toả khí chất kiện tướng, nhan sắc khỏi cần bàn cãi, sở hữu nét đẹp của nữ cường, tóc đen dài qua mông được cột cao theo kiểu đuôi ngựa, bất quá thấy nàng xinh đẹp là vậy chứ số tuổi không ít đâu à nha, mấy trăm tuổi chứ đùa.

- Hồng Hoang Đại Tiên đoán thử xem nhân vật lợi hại đó là nam hay nữ?.

Hiên Viên Đại Tiên ngứa miệng hỏi, suốt chặn đường từ nãy đến giờ Hồng Hoang Đại Tiên cứ im lặng, không thèm tán gẫu với hắn làm hắn cảm thấy buồn chán.

Nói một chút về vị Hiên Viên Đại Tiên này, sở hữu gương mặt góc cạnh và nam tính của phái mạnh. Tóc bạc trắng để dài theo kiểu cổ trang được cột gọn gàng, mái tóc bên phải rũ xuống che đi một bên mặt, diện trang phục nửa chiến giáp màu bạc.

Lại nói, thực ra trước khi tiến vào Tiên Giới, hai người họ có danh xưng tương ứng là Hồng Hoang Nữ Đế và Hiên Viên Đế thế nhưng vì để tránh trùng từ "Đế" với Tiên Đế nên tất cả Tiên Nhân đều phải thay đổi danh xưng tương ứng với cảnh giới hiện tại của bản thân.

- Theo ta đoán chắc là nữ giới giống ta, một nữ nhân tài sắc vẹn toàn.

Hồng Hoang Đại Tiên tự luyến nói. Sở dĩ hai người có mặt tại Tân Đại Lục là vì nhận lệnh của Tiên Đế đi điều tra vị cường giả nào vào tối đêm qua gây chấn động lớn như vậy, chín đạo Thiên Kiếp đánh xuống mà chẳng bị hề hấn gì cả.

- Xì, ở Tiên Giới chắc có mình ngươi tài mạo vẹn toàn, ta cũng đẹp trai vậy.

Hiên Viên Đại Tiên đánh ánh mắt miệt thị nhìn lên xuống Hồng Hoang Đại Tiên rồi vén mái tóc soái ca nói.

Hồng Hoang Đại Tiên chề môi nhìn hắn, không ưa mà bỏ đi trước.

"Nữ nhân kiệm lời" Hiên Viên Đại Tiên thầm nói xấu, lật đật đuổi theo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.