Chu Nhược Vũ lo lắng, đỡ Huyết Thần Hy đi vào phòng nàng để tiện bề chăm sóc. Dù sao cũng là đồ đệ của nàng không thể bỏ mặt được.
Cả tuần nay không thấy mặt mũi Huyết Thần Hy đâu cả, đến khi thấy rồi thì người lại ngất đi. Chu Nhược Vũ còn tưởng đâu Huyết Thần Hy giận nàng sau cái bạt tay đêm hôm đó nên mới tránh mặt chứ nhưng có lẽ nguyên nhân không phải vậy.
Ôm thắc mắc trong lòng nhưng không có lời giải đáp, Chu Nhược Vũ tạm gác sang một bên, chuyên tâm bắt mạch cho Huyết Thần Hy.
Rối loạn khí huyết, tay phải bị tổn thương khá nặng, gần như bị liệt luôn rồi.
Đấy, làm cho lắm vào rồi bị liệt cơ tay. Trường hợp này tại hạ mới thấy lần đầu, chứ trước giờ chỉ gặp qua nam nhân bị liệt dương vì phóng túng quá độ thôi.
Chu Nhược Vũ thu tay về, nhìn người nằm trên giường bằng một ánh mắt phức tạp. Không lâu sau đi ra khỏi phòng, ít phút sau trở về, trên tay còn cầm theo một đứa trẻ, ý lộn là Nhân Sâm Hình Nhân mới đúng.
Chật chật, thật quá kinh hỉ đi, lần đầu tiên Chu Nhược Vũ hái xuống Nhân Sâm Hình Nhân chỉ vì một người a.
Cạy miệng Huyết Thần Hy ra, Chu Nhược Vũ nhét quả Nhân Sâm Hình Nhân vào, ngay tức thì Nhân Sâm Hình Nhân hoá thành luồng khí đậm chất chui xuống họng Huyết Thần Hy, thẩm thấu vào cơ thể, thật phi diệu y hệt như cách mà nó chui xuống đất vậy.
Chốc lát sau, Huyết Thần Hy khẽ cử động ngón tay phải, cặp mắt mở bừng nhìn lên trần nhà rồi đảo đến thân ảnh tuyệt đẹp đang ngồi kế bên, tự khắc môi Huyết Thần hơi nhếch lên.
- Đồ nhi tỉnh.
Chu Nhược Vũ nhàn nhạt hỏi.
- Sư phụ, đồ nhi đói.
Huyết Thần Hy chu mỏ nói, bụng lập tức réo lên biểu tình đòi ăn.
- Chuyện này...
Chu Nhược Vũ lưỡng lự nhìn Huyết Thần Hy, bắt gặp ánh mắt cún con đang làm nũng đó, sao mà dễ thương vậy không biết, Chu Nhược Vũ thoáng phân vân.
- Hay là sư phụ không biết nấu ăn?.
Huyết Thần Hy cười chọc quê, thuận miệng hỏi.
- L... Làm gì có, chuyện nhỏ này làm sao sư phụ không biết, đồ nhi nằm yên đó, sư phụ đi nấu cháo cho ngươi.
Lập tức Chu Nhược Vũ phản ứng gay gắt lên, nói xong liền đứng lên đi mất.
"Sư phụ thật khả ái nha, người càng biểu hiện như vậy, đồ nhi càng tin chắc người không biết nấu ăn" Huyết Thần Hy thích thú khi phát hiện ra sư phụ tài giỏi nhưng lại không biết nấu ăn, rất mau thích thú hoá thành lo lắng muôn phần cho bát cháo mà Chu Nhược Vũ sẽ nấu cho cô ăn, cầu mong là sẽ không bị ngộ độc.
*
Bên trong nhà bếp, Chu Nhược Vũ loay hoay một lúc để suy nghĩ cách nấu cháo ra làm sao. Thú thật từ trước đến nay Chu Nhược Vũ toàn đến Lầu Sao dùng bữa thôi, nên về phương diện bếp núc là một con số không tròn trĩnh.
Nấu cháo là phải có lửa cho nên Chu Nhược Vũ quyết định nhóm lửa trước.
"Phừng".
Xoay sở một lúc cuối cùng cũng lên lửa thành công.
Đôi bàn tay dính lọ vén mái tóc qua một bên vành tai cho gọn gàng thành ra trên gương mặt trắng nõn dính một vệt đen.
Tiếp đến Chu Nhược Vũ cho một ít gạo vào nồi nước. Hình như Chu Nhược Vũ đã rút gọn bước vo gạo thì phải, trực tiếp cho gạo vào nồi nấu luôn.
"Ùng ục... ùng ục..."
Nước sôi trào lên, tràn ra khỏi nồi, bốc lên tiếng "xèo xèo" vì chụm củi quá nhiều.
Chu Nhược Vũ hoảng hồn vội lấy củi ra bớt, chẳng may củi nóng làm bỏng ngón tay xinh. Rút kinh nghiệm Chu Nhược Vũ giữ lửa liu riu nung nóng nồi cháo cho hạt gạo nhừ nhuyễn.
*
Bên trong phòng, Huyết Thần Hy vì chờ đợi lâu quá mà đâm ra sốt ruột, liền ngồi dậy, bước xuống giường, mở cửa đi ra khỏi phòng.
Mới đi được vài bước chân tức thì một mùi hương khét lẹt theo chiều gió xộc vào khoang mũi Huyết Thần Hy. Huyết Thần không suy nghĩ nhiều mà cong chân chạy đến hướng nhà bếp.
Một cột khói đen bay ra từ nhà bếp, trong không khí nồng nặc CO2 gây khó thở, mắt bị cay, tầm nhìn bị nhoè đi, Huyết Thần Hy che mũi xông vào trong, ho mấy tiếng, gấp gáp tìm Chu Nhược Vũ.
- Khụ khụ... sư phụ... người đâu rồi sư phụ.
Huyết Thần Hy nhìn dáo dác tìm kiếm thân ảnh diện lục y.
- Ta ở đây.
Men theo phương hướng âm thanh, Huyết Thần Hy thở phào một hơi, nhanh chân chạy đến bên Chu Nhược Vũ, quan tâm nhìn nàng xem có bị làm sao không. Tóc tai hơi rối, mặt mày lem luốt lọ, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán đẹp, y phục sạch sẽ có vài chỗ cũng dính lọ đen, trông Chu Nhược Vũ bây giờ rất mắc cười, bất quá Huyết Thần Hy đã cố nhịn xuống để không phải chọc quê sư phụ.
- Sư phụ nấu cháo cái kiểu gì mà cháy đen thế này.
Huyết Thần Hy nghiêng đầu qua một bên, nhìn thấy nồi cháo cháy đen sau lưng Chu Nhược Vũ khi nàng đã cố ý đứng phía trước để che đi thành quả đáng xấu hổ.
Thật bó tay với Chu Nhược Vũ luôn, chụm lửa cháy liu riu mà vẫn để khét nồi cháo đầy nước cho được, quả là tài nghệ nấu nướng cao siêu, thật bái phục sát đất.
Lời nói của Huyết Thần Hy thành công chọc Chu Nhược Vũ đỏ mặt. Thôi tiêu rồi, chuyện nàng không biết nấu ăn đã bị bại lộ, việc này mà truyền ra ngoài thì hình tượng lão sư tài ba Chu Nhược Vũ còn đâu.
- Tay chân người vụng về thế này làm sao mà lấy được phu quân đây?.
Huyết Thần Hy thuận miệng nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Chu Nhược Vũ.
- Sư phụ cũng không có ý định sẽ lấy phu quân.
Chu Nhược Vũ rũ mắt, nhỏ giọng nói, quả thật nàng không có ý định sẽ kết tóc se duyên cùng ai hết, sống một mình phiêu diêu tự tại chẳng phải tốt hơn sao.
- Vậy thì đồ nhi có thể ở bên cạnh người cả đời rồi.
Bất giác nghe được lời này của Huyết Thần Hy, Chu Nhược Vũ sựt nhớ tới cái đêm Huyết Thần Hy rơi xuống hồ suối nước nóng của nàng, mặt trở nên đỏ lợi hại, bất quá đã có lọ nồi che đi nên Huyết Thần Hy không có nhìn thấy được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]