Huyết Thần Hy vẫn nhàn nhạt không đáp, nhận lấy thẻ bài của bản thân liền đi mất.
- Chấp sự, đây là Huỳnh Sao quả.
Tần Mịch thu hồi tầm mắt, một bên lấy ra Huỳnh Sao quả đưa cho chấp sự, một bên nói.
*
"Chi nha".
Tần Mịch đóng cửa phòng lại, liền đi ra phía sau bình phong. Cởi ra y phục, hạ mắt nhìn đến chỗ vết thương trước ngực, nàng một phen kinh ngạc, cứ nghĩ chỗ vết thương sẽ tầy quầy, thấy ghê, nào ngờ đâu lại... Miệng vết thương đã khéo da non, chỉ còn lằn ngang đỏ đỏ thôi. "Thuốc gì mà lại có công dụng thần kì như vậy? Học đệ Huyết Thần Hy thật không đơn giản chút nào" bỗng nghĩ ngợi đến điều gì đó mà mặt Tần Mịch ửng đỏ lên vẻ xấu hổ. Tần Mịch lắc đầu rũ bỏ đi suy nghĩ bậy bạ đó, nhanh chóng vệ sinh chỗ vết thương rồi thoa lên Khiết Ngân Tán mà Huyết Thần Hy đã cho sau đó băng bó lại. Vết thương bên trong đã lành hẳn rồi, cử động không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là mỗi ngày cần phải thoa Khiết Ngân Tán để trị sẹo.
"Huyết Thần Hy, ngươi nhìn thấy thân thể ngọc ngà của bản công chúa thì ngươi nhất định phải lấy ta" Tần Mịch mặc lại y phục, môi vô thức vểnh lên khi nhớ đến gương mặt đẹp như tạc tượng của Huyết Thần Hy, bá đạo tuyên thệ trong lòng.
Bà La Mặc Ca nghe đồng học nói Tần Mịch sáng nay trở về, y phục dính máu, hắn đoán rằng sư tỷ bị thương nên đến tìm.
- Đây là đan dược trị thương do đệ luyện, sư tỷ cầm lấy sử dụng, sẽ tốt cho vết thương của tỷ.
Bà La Mặc Ca quan tâm nói, song đó đưa lọ ngọc cho Tần Mịch.
Gương mặt Tần Mịch thật đẹp cộng thêm khí chất băng lãnh, cao ngạo của một vị công chúa được nuông chiều từ nhỏ, Bà La Mặc Ca không khống chế được cặp mắt mà trộm ngắm mấy lần.
- Cảm ơn lòng tốt của sư đệ, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại, đan dược này đệ nên giữ lại để dùng thì hơn.
Tần Mịch khéo léo từ chối hoàn toàn không để ý đến gương mặt cười gượng gạo của người đối diện.
- Đây là thành ý của đệ, tỷ cứ lấy để đó, sau này ắt sẽ dùng đến. Đệ còn có việc, đệ đi trước, tỷ tịnh dưỡng cho thật tốt.
Bà La Mặc Ca dí lọ ngọc vào tay Tần Mịch, nói rồi nhanh chóng chạy đi mất, hắn sợ hắn ở lại trễ một chút sẽ bị Tần Mịch từ chối một lần nữa.
Tần Mịch nhìn xuống lọ đan dược trong tay, khẽ thở ra một hơi, nghĩ nghĩ như thế nào cũng cất đi. Chắc có lẽ nàng nhạy cảm quá rồi chăng, đây chỉ là lòng tốt của sư đệ nào có tình ý gì với nàng đâu.
*
Huyết Thần Hy bây giờ đã là Đại Dược Sư Cửu Tinh, đã có thể luyện ra đan cấp 4, cũng vì thế mà Thần Mộc Vương Đỉnh có chỗ để dụng. Thời gian cũng khá lâu rồi kể từ khi luyện Tẩy Kinh Phạt Tủy đan cho đến bây giời mới nhìn thấy nó lần nữa, có chút tư vị nhớ nhung.
Giữa căn phòng lớn đây là một dược đỉnh có 3 tầng, thể tích cực lớn, xung quanh phát ra quang mang vàng kim chói lọi, có khắc hình rồng há miệng uy nghiêm. Thần Mộc Vương Đỉnh tràn đầy khí thế cường đại.
Búng tay một cái ngay lập tức một ngọn lửa đỏ rực phực cháy lên, với sức nóng cực kỳ khủng bố thêu đốt không gian xung quanh rất nhanh Thần Mộc Vương Đỉnh đã đạt đến độ nóng kinh khủng. Chỉ là một ngọn lửa nhỏ mà đã có uy lực bá đạo như vậy rồi, nếu Huyết Thần lấy ra cả đóm lửa Huyết Đế Hoả Diễm chắc có lẽ sức mạnh của nó còn vượt xa ngoài sức tưởng tượng hơn nữa.
Đầu tiên là bỏ Linh Chi Ngũ Sắc vào trong dược đỉnh, dùng tinh thần lực Đế Cảnh để xem quá trình Linh Chi Ngũ Sắc phân hoá thành chất lỏng ngũ sắc, lúc này lại bỏ thêm hai viên Linh Thạch cấp 5 vào, chẳng mấy chốc nguồn năng lượng trong viên Linh Thạch tràn ra hoà cùng chất lỏng ngũ sắc tạo thành một hỗn hợp dồi dào linh khí, tiếp đó cho Châu Nhãn Quả vào trong, tức thì chất lỏng ngũ sắc liền chuyển thành màu trắng đục và đang đặc kết lại. Đợi đến khi đan sắp thành hình Huyết Thần Hy cắn ngón tay nhỏ vào trong dược đỉnh một giọt máu cao quý của Huyết Tộc, ngay tức khắc bên trong dược đỉnh phực lên một ngọn lửa huyết sắc mang theo nguồn năng lượng ba động phóng thích ra tứ phía. Mùi thơm dày đặc xông vào khoang mũi, lúc này ngọn lửa huyết sắc bên trong dược đỉnh đã dần tàn lụi, thay vào đó Âm Dương Thọn Đan bay lên, đan dược kéo dài sinh mệnh đã luyện thành mỹ mãn. Huyết Thần Hy cong khoé môi thu Âm Dương Thọ Đan vào hộp ngọc.
"Sư phụ đến!" Huyết Thần Hy cảm nhận được khí tức của Chu Nhược Vũ đứng trước cửa phòng liền thu Thần Mộc Vương Đỉnh vào nhẫn trữ vật, nhanh chân đi ra mở cửa.
"Chi nha".
- Đồ nhi luyện đan sao?.
Chu Nhược Vũ ngó vào phòng xem thử nhưng không thấy lò luyện đan đâu cả, chắc là cất rồi đi, nàng liền thu hồi tầm mắt, nhìn Huyết Thần Hy nói.
Thấy sắc mặt của Chu Nhược Vũ không được tốt cho lắm, mồ hôi bịnh rịnh trên trán đẹp, môi hồng thường ngày bây giờ lại hơi tái nhợt, cả người nàng như thiếu đi sức sống, yếu ớt hẳn. Một tay vịnh cửa, một tay ôm bụng như ẩn nhẫn chịu đựng cơn đau.
Huyết Thần Hy thật không ngờ đến Chu Nhược Vũ thường ngày tính tình như tảng băng trôi lại có một mặt này, trông nàng bây giờ thật làm lòng người thương xót mà yêu thương nhiều hơn.
- Sư phụ bị làm sao vậy? trông người không được khoẻ cho lắm.
Huyết Thần Hy vô thức vươn tay lau đi mồ hôi trên trán giúp Chu Nhược Vũ, quan tâm hỏi.
Hành động chăm sóc đột ngột này của Huyết Thần Hy làm cho Chu Nhược Vũ cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng nàng không còn hơi đâu để tâm đến bởi vì bụng dưới đau đến chết đi sống lại. Răng trắng cắn môi để chịu đựng cơn đau hàng tháng hành hạ.
- Đồ nhi đi nấu giúp sư phụ chén nước đường đỏ.
Chu Nhược Vũ hé mở môi, yếu ớt nói.
- Sư phụ về phòng nghỉ đi, đồ nhi đi nấu liền.
Huyết Thần Hy không biết Chu Nhược Vũ kêu nấu nước đường đỏ để làm chi nhưng cũng vân lời đáp.
Chu Nhược Vũ gật đầu, xoay lưng đi về phòng thì ngay lúc này một cơn gió mạnh thổi đến khiến cả người nàng bị lạnh mà chao đảo muốn ngã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]