- Đệ muốn gặp mặt sư điệt, không biết sư huynh có thể gọi đồ đệ của huynh ra không?.
Hàn Tuấn Sảng cười cười, ôm cánh tay của Định Kiệt lấy lòng nói.
- Tất nhiên là không thành vấn đề rồi, sư huynh mà nói một tiếng, đồ đệ yêu dấu liền không dám nghe sao. Bất quá Nguyệt Thiền tạm thời không có ở học viện A Tích Xa làm sao mà gọi ra cho sư đệ gặp mặt đây.
Định Kiệt vểnh râu, dương dương tự đắc sau đó lại thở dài bất lực nói.
- Vậy sư huynh có phương thức liên lạc không?, lấy ra gọi sư điệt trở về đi.
Hàn Tuấn Sảng vẫn không từ bỏ ý định được diện kiến vị học tỷ tài giỏi, chỉ tưởng tượng ra thôi cũng thấy dung mạo của học tỷ sẽ rất đẹp, vì thế liền khiều khiều cùi trỏ vào tay Định Kiệt, nhướng nhướng mày gợi ý.
- Ừ nhỉ, sư huynh có Đá Truyền Âm mà, đợi một chút.
Định Kiệt vỗ trán nhớ ra, bèn vội lấy ra một viên Ma Thạch hình dáng hơi vuông vuông nhỏ hơn lòng bàn tay một chút, trên phiến đá có khắc trận pháp Truyền Âm, rót vào một ít linh lực để sử dụng sau đó gọi cho Phượng Nguyệt Thiền.
Huyết Thần Hy, Âu Dương Giai Tuệ và Hàn Tuấn Sảng lắng tai, tập trung nghe cuộc trò chuyện giữa Định Kiệt và đồ đệ yêu quý của lão ta.
- Hảo, đồ...
Từ "đệ" còn chưa phụt ra khỏi miệng, giọng nói của Định Kiệt đã bị một giọng nói mang mười phần nội lực lấn át từ viên Ma Thạch truyền ra.
- Ta đã nói là chừng nào ta giải quyết xong công việc thì mới trở về, cái lão già thúi nhà ngươi cứ cách 10 ngày lại gọi, thật phiền, nhớ đó lão già thúi chớ có làm phiền bản cô nương nữa. Hừ!.
Lời vừa dứt Đá Truyền Âm trong tay của Định Kiệt cũng vụt tắt ánh sáng, phía bên kia đã ngắt kết nối.
Một đàn quạ đen bay ngang đầu của ba người Huyết Thần. Đây là đồ đệ yêu dấu, ngoan ngoãn, nghe lời mà lão hết mực khen đây sao?. Sao tính tình cục súc vậy?, nghe chất giọng thôi cũng thấy đầu bên kia đang rất nổi đoá rồi. Tính khí hảo nóng nảy a!.
Định Kiệt xấu hổ đến đỏ mặt, da mặt mỏng càng thêm mỏng, thật muốn tìm một cái mền để chùm lên đầu che giấu đi nhục nhã.
"Mọi bữa đồ đệ yêu dấu nói chuyện nghe cũng đâu đến nỗi nào, sao hôm nay lại... tới ngày rụng dâu à?". Định Kiệt nghĩ thầm rồi tự suy luận ra nguyên nhân mà Phượng Nguyệt Thiền sinh khí như vậy để tự an ủi tấm thân già nhỏ bé của lão.
Cả đời chỉ thu nhận được duy nhất một đồ đệ hết mực vừa ý mà lại bị chính đồ đệ mà lão cưng như trứng đối xử tệ bạc. Tội nghiệp quá đi thôi!.
- Sư huynh đừng buồn, hãy khóc lên đi cho đệ vui.
Hàn Tuấn Sảng vỗ vai lão, rất có duyên mà an ủi một câu mát lòng mát dạ thực sự.
- Sư phụ, xin cho đồ đệ thời gian một nén nhan để dạy dỗ cái tên không biết điều này cái đã.
Định Kiệt thẹn quá hoá giận, hướng Huyết Thần Hy xin phép một tiếng. Sau đó nở nụ cười thật tươi nhìn Hàn Tuấn Sảng đầy thâm tình.
Hàn Tuấn Sảng thầm than không ổn, nhanh chân sử dụng thân pháp Phong Vi Hành cấp 1 mà hắn đã luyện đến bậc hoàn hảo chạy đi trước còn không quên mở lớn họng uất ức la lên.
- A! Jiu ming a! Hiệu trưởng ức hiếp học viên a!.
- Ngươi đứng lại đó cho ta!.
Mặt Định Kiệt nóng đến bốc khói, phi thân rượt theo, quyết túm cho bằng được cái tên không biết kính lão đắc thọ này.
Thế là hai người, một trẻ một già chơi rượt đuổi, hết phi thân rồi đến Ngự Kiếm Phi Hành thi đua tốc độ khắp cái nội viện. Nhìn chẳng ra cái thể thống gì hết!.
Huyết Thần Hy với Âu Dương Giai Tuệ hơi đâu quan tâm, dắt tay nhau đi đến Lầu Sao dùng bữa.
Nói đến Lầu Sao, ở đây cũng giống như tửu lâu vậy, được xây dựng trên một hòn núi bay nho nhỏ. Có một cây cầu dây treo dài bắt đến Lầu Sao, vào ban đêm mấy ngọn đèn lồng thắp sáng trải dài trên cầu nhìn rất thơ mộng.
Lầu Sao có tận 4 tầng và một trệt, vốn được xây trên núi bay đã cao lại càng thêm cao. Buổi sáng ngắm phong cảnh, hóng gió mát. Buổi chiều ngắm chạng vạng, ban đêm lại có thể ngắm trăng sao. Bất quá Lầu Sao chỉ mở cửa vào ban đêm bởi vì ban ngày học viên chẳng có thời gian đến đây.
Muốn ăn một bữa ở Lầu Sao phải bỏ ra cả trăm tích phân, bởi vậy mới nói học viên nào có mặt tại đây đều là đại gia sở hữu thẻ bài bạc và vàng kim.
Không những học viên tới đây dùng bữa mà các lão sư thi thoảng cũng đến. Dù đã có thể bắt đầu tích cốc khi đạt tu vi Linh Vương, vài ngày không ăn cơm thì cũng chẳng sao, nhưng mỹ vị vẫn luôn khiến lòng người run động, không ăn thì đúng là uổng phí cuộc đời a!.
Bầu trời loang màu vàng cam đỏ rực như ánh lửa bừng cháy sức sống mãnh liệt trước khi lụi tàn, bóng tối dần phủ xuống đường chân trời. Đèn thắp lên, Lầu Sao sáng bừng một màu ma mị mở cửa chào đón khách nhân, giống như thế giới về cõi vô hình được thu nhỏ.
Cách một khoảng bước chân không xa lại có một học viên bước đi trên cầu dây treo, nối đuôi nhau đi vào Lầu Sao hưởng thụ xa hoa.
Tại tầng cao nhất, trên trần nhà được bài một trận pháp Xuyên Thấu để mọi người có thể ngắm nhìn khoảng không vô tận đầy sao sáng muôn màu muôn vẻ.
- Sư phụ, người cũng đến đây dùng bữa sao? Đến đây ngồi với đồ nhi đi.
Huyết Thần Hy thoáng thấy Chu Nhược Vũ bước vào liền nhiệt tình tỏ ra gần gũi mời mọc.
- Ừm.
Chu Nhược Vũ men theo phương hướng âm thanh đảo mắt nhìn qua một cái bàn gần cửa sổ thông gió, phát hiện ra hai đồ đệ của nàng đang ngồi đó, nghĩ nghĩ một chút liền đi đến ngồi xuống cùng.
- Sư phụ hảo.
Âu Dương Giai Tuệ gật đầu nhẹ chào Chu Nhược Vũ.
Đang trong thời gian đợi tiểu nhị dọn món lên, một bầu không khí im ắng bao trùm.
- Đồ nhi có thể cởi mũ áo choàng xuống không, sao suốt ngày cứ giấu mình trong bóng tối thế, không thấy ngộp sao?.
Chu Nhược Vũ khẽ lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Đây cũng là thắc mắc trong lòng nàng, nàng tò mò muốn nhìn thấy diện mạo chân chính của đồ đệ thần bí này.
Chu Nhược Vũ một mặt lạnh nhạt với những người xung quanh, nhưng dù sao thì đây cũng là đồ đệ của nàng, giữa hai người ít nhiều có liên hệ vẫn nên để tâm tới một chút thì hơn.
Một yêu cầu nhỏ của sư phụ tại sao Huyết Thần Hy không thể đáp ứng đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]