Chương trước
Chương sau
- Ngươi rất bất ngờ khi thấy bản tôn lắm đúng không?.

Hỗn Độn Cổ Trùng đứng thẳng, khoanh hai chi trước, hất mặt tự cao, dùng âm thanh non nớt ra vẻ bá khí với Huyết Thần.

Đừng thấy Hỗn Độn Cổ Trùng bé xíu như vậy mà khinh thường nó. Cổ Trùng được sinh ra từ lúc Tân Đại Lục mới được hình thành, được xem là tổ trùng của các loài sau này theo thuyết tiến hoá mà ra. Không hiểu sao mà con Cổ Trùng này lại đi lang thang khắp nơi dùng cái miệng rộng toét của nó nuốt chửng các loài Cổ Trùng khác, trải qua hàng trăm triệu năm trở thành Hỗn Độn Cổ Trùng đứng đầu.

Thời gian lâu như vậy, Hỗn Độn Cổ Trùng tất nhiên đã mở linh trí rồi. Sức mạnh của Hỗn Độn Cổ Trùng cực kì khủng khiếp, đến Linh Đế cũng phải 4 phần nhúng nhường.

Quả nhiên như Huyết Thần Hy đã phỏng đoán trong đầu, sở dĩ Hỗn Độn Cổ Trùng có mặt ở Ngọc Khố chỉ vì một nguyên do đơn giản thôi, ở đây cất giữ rất nhiều linh thảo trân bảo, mà Hỗn Độn Cổ Trùng lại rất ưa thích ăn linh thảo. Nhưng nó cũng rất kén cá chọn canh, chỉ ưa cạp những loại linh thảo quý hiếm thôi. Cũng vì thế mà Hỗn Độn Cổ Trùng kháng tất cả loại độc có trên thế gian, trở thành khắc tinh của những người luyện độc trùng.

Mãi một lúc mà chẳng nghe động tĩnh gì từ Huyết Thần Hy cả, Hỗn Độn Cổ Trùng hé hé mắt ngó thử.

"Người đâu?" Hỗn Độn Cổ Trùng khó hiểu, vỗ cánh không ngừng đồng thời đảo mắt tìm Huyết Thần Hy.

- Tất cả linh thảo ở đây đều là của ta, ai cho ngươi lấy, mau bỏ xuống không thôi ta cạp cái tay của ngươi bây giờ.

Hỗn Độn Cổ Trùng tức giận la làng lên, không cho Huyết Thần Hy động đến mấy cây linh thảo quý hiếm đó.

- Mấy cây linh thảo này cũng có phải của ngươi đâu, ngươi cũng ở nơi đây ăn vụn mà nói cái gì.

Huyết Thần Hy liếc nhìn Hỗn Độn Cổ Trùng một cái, cho là đúng nói.

Huyết Thần ngang nhiên ở trước mặt nó cất đi vài ba cây linh thảo quý hiếm vào nhẫn trữ vật.

- Ngươi... Ngươi... Ai nói ta ăn vụn, ta ăn công khai chứ bộ!. Nói tóm lại ngươi mau trả số linh thảo đó cho ta. Mau lên!.

Hỗn Độn Cổ Trùng mạnh miệng cãi lại, chống nạnh trừng trừng mắt nhìn Huyết Thần Hy.

Vốn dĩ Hỗn Độn Cổ Trùng nói đúng mà, nó ở đây tác oai tác quái một cách đường đường chính chính mấy mươi năm rồi, mấy lão già ở Luyện Dược Hội làm được gì nó, chỉ đành nhúng nhường xem nó như tiểu tổ tông ở Ngọc Khố, mỗi lần đến lấy linh dược đều phải hỏi qua ý nó. Hỗn Độn Cổ Trùng không được cái gì ngoài cái tính khí ngang ngược.

- Nè!, ngươi suốt ngày quanh quẩn ở đây không cảm thấy chán sao, không muốn ra ngoài nhìn ngắm vạn vật à?.

Huyết Thần Hy đánh trống lảng, cười cười hỏi.

- Ra ngoài làm chi chẳng phải ở đây sướng hơn sao, không cần làm mà vẫn có ăn.

Hỗn Độn Cổ Trùng bài ra tư thế nằm lười biếng ở giữa không trung, chống cằm nhìn Huyết Thần Hy rồi trả lời.

Nói thật lòng Hỗn Độn Cổ Trùng cũng có chút tẻ nhạt, quanh năm suốt tháng chẳng có ai để mà trò chuyện cùng cả, lâu lâu mới thấy mặt vài người ở Luyện Dược Hội đến lấy linh thảo rồi họ cũng nhanh chóng đi mất.

Bởi vậy lúc Huyết Thần Hy vừa bước chân vào Ngọc Khố, Hỗn Độn Cổ Trùng mới tinh nghịch mà chọc ghẹo, đùa giỡn với Huyết Thần Hy. Mở linh trí thì đã sao, tính khí của Hỗn Độn Cổ Trùng vốn rất trẻ con.

- Thời gian lâu như vậy, linh thảo quý hiếm còn đủ lấp đầy cái miệng của ngươi sao?.

Huyết Thần Hy thoải mái ngồi xuống bậc thềm trò chuyện với Hỗn Độn Cổ Trùng.

Nhìn Ngọc Khố tráng lệ như vậy nhưng chỉ toàn là linh thảo thường gặp dễ tìm thôi. Chứ những loại quý hiếm được cất giữ trong những quả bong bóng linh lực đó đã tiêu hao một số lượng lớn rồi, khỏi nói cũng biết là do ai ăn.

Hỗn Độn Cổ Trùng không trả lời, bởi vì nó đang bận suy nghĩ đến lời nói của Huyết Thần Hy, nó đảo mắt nhìn thử mấy cây linh thảo quý hiếm xung quanh, quả thật còn lại chẳng bao nhiêu, chỉ bằng một phần mười so với trước đây thôi.

Dẫu biết rằng, mỗi ba tháng Ngọc Khố sẽ được bổ sung linh thảo, nhưng vốn dĩ linh thảo quý hiếm rất khó tìm, cho nên chẳng thêm vào được bao nhiêu, vài cây là cùng.

Không lâu nữa, chỗ linh thảo này cũng sẽ biến mất trong cái miệng không đáy của nó thôi, đến lúc đó thì nó phải tiếp tục trơ mỏ a!.

- Ngươi có muốn ra ngoài với ta không? Ta với ngươi cùng đi săn linh thảo quý hiếm. Đến lúc đó ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng được, không phải bị động nguồn lương thực a.

Huyết Thần Hy chậm rãi bồi thêm một câu, ngỏ ý lôi kéo cái máy dò tìm linh thảo này.

Mũi của Hỗn Độn Cổ Trùng rất thính nha, ở cánh rừng diện tích vô cùng rộng lớn mà nó vẫn có thể ngửi được mùi linh thảo đấy, bất quá có lợi thế lớn như thế, nhưng nó không biết tận dụng bởi vì nó lười, với kích cỡ nhỏ xíu của nó, bay biết chừng nào mới đến được nơi linh thảo mọc.

Nếu lôi kéo được Hỗn Độn Cổ Trùng về với Huyết Thần, một người có thế mạnh về tốc độ kết hợp với máy dò tìm linh thảo còn gì hoàn hảo hơn đâu.

Hỗn Độn Cổ Trùng híp mắt đánh giá Huyết Thần Hy "người này thâm tàng bất lộ à nha, kết giao thì cũng phải cùng đẳng cấp mới được" không lâu sau liền gật đầu đồng ý nhưng phải kèm theo một điều kiện.

- Đi thì đi, sợ gì. Nhưng ra ngoài đó ngươi phải chiếu cố tốt cho ta mới được.

- Chuyện nhỏ.

Huyết Thần Hy vui mừng cong nhẹ môi đẹp, chắc ăn hứa.

Hai nắm tay, một lớn một nhỏ cụng vào nhau, Huyết Thần Hy đã có bạn đồng hành mới bảo kê.

*

Trong vòng tay không gian.

Hỗn Độn Cổ Trùng nhỏ dãi khi nhìn thấy một rừng thảo dược cực kì quý hiếm hiện trước mắt nó của Huyết Thần Hy.

- Woa, ngươi giàu thật đấy, bao nhiêu đây chắc ngươi dùng không hết đâu há, cho ta vài chục cây đi.

Hỗn Độn Cổ Trùng tham lam hỉnh hỉnh cái mũi hít lấy hương thơm từ linh thảo, không biết liêm sỉ nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.