- Chính xác là thế, như học tỷ Hạ Nhu đã nói qua lúc nãy, không phải lúc nào cũng dùng kiếm để phi hành mà chúng ta còn có thể biến hoá mọi vật thể xung quanh để ngự kiếm, chẳng hạng...
- Nhánh cây, cái chăn, cây chổi, cái thớt giặt đồ, và nhiều thứ xung quanh, miễn sao thoả sức sáng tạo đều được.
Hạ Nhu cướp lời của lão sư Cố Dạ, nhiệt tình đảm nhiệm vị trí trợ giảng.
- Woa, thật vậy chăng?.
Mấy học đệ phía dưới phấn kích hỏi.
- Đúng vậy, chỉ cần nằm lòng cách thức vận dụng linh lực truyền vào vật thể đó một cách đều đặn và không ngắt quãng, tâm ý phải đồng điệu cùng linh lực mới có thể điều khiển vật thể đó bay được, như thế liền có thể phi hành trên không.
Hạ Sang nhanh nhảu lí giải, tính tình của hai huynh muội nhà này y chang nhau, có duyên thấy sợ. Lão sư Cố Dạ câm nín đứng một bên, từ người giảng chính trở thành bù nhìn rơm. Có nhàn hạ quá không nhỉ?.
- Khụ, được rồi, bây giờ các học viên tập thử cho lão sư xem nào.
Lão sư Cố Dạ thu hút sự chú ý từ mọi người, đồng thời nhắc nhở "ta vẫn còn tồn tại, hai huynh muội các ngươi đừng có vượt quá quyền hạng".
Được nhắc nhở khéo, Hạ Sang cùng Hạ Nhu thu liễm một chút, yên lặng đứng kế bên lão sư Cố Dạ, làm mẫu cho các học đệ.
Nói nghe thì dễ lắm, chứ bắt tay vào thử đi, chưa có ai mà Ngự Kiếm Phi Hành trong lần đầu liền thành công cả. Kết quả rõ ra đó, 100 học viên chả có ai đạp kiếm bay lên được cả.
Huyết Thần Hy tận lực chỉ điểm cho Âu Dương Giai Tuệ và Hàn Tuấn Sảng. Với trí thông minh tuyệt đỉnh của cả hai, thất bại sau ba lần liền có thể điều khiển kiếm lơ lửng trên không rồi.
Âu Dương Giai Tuệ cùng lúc với Hàn Tuấn Sảng dẫm lên kiếm, ban đầu thân thể có hơi lắc lư vì chưa quen, nhưng một lúc sau liền có thể đứng vững, khởi động ý niệm điều khiển kiếm bay theo hướng mình muốn.
- Hai người họ Ngự Kiếm Phi Hành được rồi kìa.
Một học viên bất ngờ la lên khi chú ý thấy Âu Dương Giai Tuệ và Hàn Tuấn Sảng ngự kiếm trên không thành công.
Tiếng la này thu hút sự chú ý từ mọi người nhất là Bà La Mặc Ca, hắn không chịu thua thế trước Âu Dương Giai Tuệ chút nào.
"Vèo".
Bà La Mặc Ca dẫn ý niệm điều khiển thanh kiếm, tốc độ bay đi đuổi theo hướng của Âu Dương Giai Tuệ đang phi hành.
"Vèo... Vèo... Vèo...".
Không chỉ có ba người họ Ngự Kiếm Phi Hành thành công mà một lúc không lâu sau Cung Bối Lạc, Tôn Vãn Y và Ngô Phong đều có thể ngự kiếm thành công.
- Aaa!!! Sao ai cũng ngự kiếm thành công, còn ta thất bại hoài vậy.
Một đồng học ghen tị đến đỏ mắt, không nhịn được uất ức la lên trời cao.
Vì thích thể hiện hay sao đó mà tốc độ phi hành của Bà La Mặc Ca rất nhanh, cứ như là phanh xe bị hư vậy, chỉ trong một cái chớp mắt liền đâm vào đuôi kiếm của Âu Dương Giai Tuệ, khiến nàng chao đảo ngã xuống không trung.
- A!.
Âu Dương Giai Tuệ bất ngờ rồi sợ hãi hét lên một tiếng. Nàng như bông hoa rơi giữa trời, nhìn rất nhẹ nhàng nhưng tốc độ rơi chẳng chậm chút nào.
Huyết Thần Hy luôn âm thầm quan sát Âu Dương Giai Tuệ, sự việc không may này cô nhìn rõ chứ. Sử dụng thân pháp Phong Vi Hành chỉ trong một cái nháy mắt liền hiện diện trên không trung, đỡ lấy Âu Dương Giai Tuệ, đồng thời điều khiển kiếm của nàng bay đến đón lấy hai người.
Một màn anh hùng hứng hoa, à không, anh hùng cứu mỹ nhân được mọi người nhìn rõ, ai nấy đều kinh hãi trước thân pháp cao thâm của Huyết Thần Hy nhưng không rảnh để tâm tới, bởi vì bận cảm động trước khung cảnh lãng mạn này mất rồi.
Bà La Mặc Ca ngoái đầu nhìn ra phía sau, thấy rằng Âu Dương Giai Tuệ vẫn còn yên ổn, phút chốc hắn cảm thấy ganh tị với cái vị trí đó của Huyết Thần Hy.
- Muội không sao chứ?.
Huyết Thần Hy bồng Âu Dương Giai Tuệ ở trong lòng, quan tâm nàng, hỏi.
Âu Dương Giai Tuệ khẽ lắc đầu, tai nạn bất ngờ khiến nàng có hơi hoảng loạn, cũng may Huyết Thần Hy đỡ nàng kịp thời, nếu không thì... Nghĩ đến đây, nàng càng căm thù tên Bà La Mặc Ca hơn hết, rõ ràng là hắn cố tình đâm vào nàng, còn tỏ ra không hề hay biết mà dẫm kiếm phi lên trước.
Huyết Thần Hy cùng Âu Dương Giai Tuệ đáp xuống đất. Hàn Tuấn Sảng liền chạy đến hỏi hang sư nương của hắn.
- Cho ta xin lỗi đồng học Giai Tuệ, vì lúc nãy ta ngự kiếm không quen nên không điều khiển được tốc độ mà va phải kiếm của cô. Ta thành thật xin lỗi, mong cô không để bụng đến chuyện nhỏ này.
Bà La Mặc Ca hướng Âu Dương Giai Tuệ chân thành nhận lỗi. Còn việc trong thâm tâm hắn có thực sự nghĩ như vậy không, thì chỉ có mình hắn biết.
- Chuyện nhỏ? Ngươi làm sư nương của ta từ trên trời rơi xuống, nếu không có sư phụ ta kịp lúc đỡ lấy thì như thế nào?.
Hàn Tuấn Sảng bức xúc lớn tiếng chất vấn Bà La Mặc Ca. Lời hắn nói hoàn toàn không sai, đây không phải là chuyện nhỏ như lời Bà La Mặc Ca nói.
- Ta... ta không có cố ý.
Tới giờ phút này mà Bà La Mặc Ca vẫn còn rất nhập tâm diễn vai bị hại sao?. Giỏi!.
Qua mặt được Huyết Thần Hy sao? Không hề!.
"Ế, từ khi nào mà Huyết Thần Hy trở thành sư phụ của Hàn Tuấn Sảng rồi?" Các đồng học dấy lên thắc mắc.
Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ là học viên tinh anh, dựa cái lưng lớn Chu lão sư, trong khi đó Hàn Tuấn Sảng lại thân thích với hai người họ, vậy ở cái nội viện này ai dám chọc Hàn Tuấn Sảng đây.
- Nếu lúc đó Huyết Thần Hy không cứu kịp thì cũng có lão sư Cố Dạ, sư nương của ngươi cũng sẽ không bị gì đi.
Tôn Vãn Y bênh vực cho Bà La Mặc Ca, phân tích nói.
Bởi gì hắn diễn quá giỏi đi cho nên các đồng học hơn phần lớn đều đồng cảm cho trường hợp của hắn, đến cả lão sư Cố Dạ cũng vậy.
- Chuyện này là một tai nạn ngoài ý muốn, học viên Giai Tuệ cũng không có bị làm sao, các ngươi đều là đồng học của nhau nên giữ hoà khí thì hơn.
Lão sư Cố Dạ đã lên tiếng nói như vậy, còn đánh trống cáo trạng cái gì nữa đây. Ai cũng đứng về phía Bà La Mặc Ca, cãi cũng vô ích.
- Đã biết thưa lão sư.
Âu Dương Giai Tuệ giữ hoà khí nói.
Hàn Tuấn Sảng ôm một cục tức quay lưng bỏ đi cùng Huyết Thần Hy và Âu Dương Giai Tuệ, không học nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]