Chương trước
Chương sau
- Đồ đệ xin ra mắt sư nương.

Rất mau Định Kiệt định thần nhanh nhạy quỳ gối, cúi đầu trịnh trọng chào Âu Dương Giai Tuệ theo lễ nghĩa. Hành vi cúi thấp đầu của một lão già trước một tiểu bối có chút mắc cười, mối quan hệ quá mức loạn!.

- Lão tiền bối mau đứng lên đi, không cần phải hành lễ như thế, tiểu bối tổn thọ mất.

Âu Dương Giai Tuệ nhanh tay đỡ Định Kiệt, thật tâm mà nói, theo như sự việc nãy giờ diễn ra vậy thì "lão già này quả thật là đồ đệ của Hy Hy sao?", xưng hô thật ngượng miệng mà, nàng có chút không quen.

- Dạ, sư nương.

Định Kiệt đáp lời, một câu sư nương, hai câu sư nương, không biết Định Kiệt có ngượng miệng không chứ mặt Âu Dương Giai Tuệ đã đỏ lắm rồi.

- Đây là đồ mà sư phụ cần.

Định Kiệt đặt một phong thư trên bàn, cẩn trọng nói, vì ở đây còn có thêm một người Hàn Tuấn Sảng, không biết là quan hệ như thế nào với sư phụ cho nên Định Kiệt không có nói thẳng ra, lời nói có phần tránh né nhưng cũng đủ cho Huyết Thần hiểu mà gật đầu cất lấy.

- Đệ cũng muốn bái Hy tỷ làm sư phụ a.

Từ nãy đến giờ Hàn Tuấn Sảng im lặng không có lên tiếng, bất quá khi hắn vừa mở miệng ra liền thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Sở dĩ Hàn Tuấn Sảng muốn bái Huyết Thần Hy làm sư phụ là vì hắn thầm quan sát thấy rằng tu vi của Định Kiệt rất cao thâm, chẳng hạng vừa rồi lúc lão xuất hiện như một cơn gió lướt qua, chẳng thấy hình bóng đâu hết mà lại hiện diện ngay bên cạnh, Hàn Tuấn Sảng đoán rằng Định Kiệt chắc chắn là một cường giả chân chính mà lại khuất phục, bái Huyết Thần Hy làm sư, chỉ có thể có một nguyên do, đó là tu vi của Huyết Thần Hy còn cao thâm hơn lão ta nữa.

- Không được!.

Định Kiệt nhảy cẩn lên không cho Huyết Thần Hy nhận Hàn Tuấn Sảng làm đồ đệ, lão ta chính là đang so bì, đúng là lão ngoan đồng nhỏ mọn.

- Tại sao lại không được?. Hy tỷ nhận ông rồi hà cớ gì lại chẳng thể nhận tôi làm đồ đệ?.

Hàn Tuấn Sảng không khách khí phản bác lại.

- Học tỷ, tỷ xem đồ đệ của Hy tỷ ức hiếp đệ kìa.

Hàn Tuấn Sảng xảo quyệt níu cánh tay áo của Âu Dương Giai Tuệ mà mách lẽo, trưng ra bộ mặt cún con lấy lòng nàng.

- Hay là Hy Hy nhận Tuấn Sảng làm đồ đệ đi, muội thấy tư chất của Tuấn Sảng cũng rất tốt mà.

Âu Dương Giai Tuệ bị xiêu lòng, nói đỡ một câu cho Hàn Tuấn Sảng, còn việc được nhận hay không thì nàng không đảm bảo.

- Chuyện này...

Huyết Thần ngập ngừng kéo dài câu nói, thấy thế Định Kiệt hiểu ý sư phụ liền bồi thêm.

- Phải có quà ra mắt mới được nhận.

Định Kiệt thầm đắc ý trong lòng, "để xem Hàn Tuấn Sảng có được món lễ vật gì quý báo để dâng cho sư phụ, nếu chẳng có vậy thì hắn không được nhận, không được nhận thì đồ đệ của Huyết Thần chỉ có một người Định Kiệt, hắc hắc".

Thấy Định Kiệt nhướng mày thách thức mình, Hàn Tuấn Sảng tức tối trong lòng, quả thật hắn chẳng có quà gì quý giá để tặng cho Huyết Thần hết.

- Tất nhiên là có rồi.

Nghĩ ngợi một lúc lâu Hàn Tuấn Sảng hạ quyết tâm, hắn lên tiếng, lời vừa dứt liền dẫn Huyết Thần đứng ra xa, nói nhỏ gì đó vào lỗ tai của cô.

Âu Dương Giai Tuệ cùng Định Kiệt tò mò, định dùng thần thức nghe lén nhưng không thể, bởi Huyết Thần đã tạo kết giới riêng, "quà gì mà lại giấu giấu giếm giếm như thế cơ chứ, thật làm người khác sinh nghi ngờ" Âu Dương Giai Tuệ cùng Định Kiệt thầm nghĩ rồi lại hướng mắt dõi theo phía bên kia, quan sát hai người họ.

- Tỷ tỷ của đệ rất xinh đẹp, nhan sắc chẳng kém cạnh gì học tỷ Giai Tuệ đâu, nếu Hy tỷ nhận đệ làm đồ đệ, vậy thì tỷ tỷ của đệ sẽ đặt cọc trước cho Hy tỷ, tỷ thấy thế nào?.

Hàn Tuấn Sảng cười cười nói nhỏ bên tai Huyết Thần Hy.

- Được, nhất ngôn cửu đỉnh.

Huyết Thần Hy nhắm mắt suy nghĩ ba giây sau rồi nhỏ giọng đồng ý, nói thật cô rất mong chờ món quà này, có ai mà không động lòng trước mỹ nữ đâu, từ khi cùng Âu Dương Giai Tuệ phát sinh quan hệ, Huyết Thần càng trở nên yêu thích mỹ nữ hơn hết, mùi vị đúng thật là cực phẩm, được nếm một lần liền xao xuyến nhớ mãi.

Coi có ai như Hàn Tuấn Sảng không, vì đạt được mục đích mà bán luôn cả tỷ tỷ thân sinh của mình, nếu để tỷ tỷ của hắn biết được sẽ thương tâm đến bậc nào.

Không biết hai người trao đổi gì đó không lâu sau cùng trở lại bàn trà, Hàn Tuấn Sảng quỳ gối dập đầu lạy Huyết Thần ba lạy rồi cầm chung trà cung kính mời Huyết Thần dùng.

"Tỷ tỷ thứ lỗi cho đệ, đệ cũng chỉ vì hạnh phúc của tỷ thôi a, chắc chắn sư phụ sẽ đối tốt với tỷ mà". Vừa thực hiện nghi thức bái sư Hàn Tuấn Sảng vừa cầu khấn sự tha thứ của tỷ tỷ hắn. Xem ra Hàn Tuấn Sảng cũng ý thức được việc làm sai trái của bản thân đấy chứ.

Định Kiệt chỉ biết bất lực nhìn cảnh tượng đau lòng này, lão ta chấm nước mắt, tủi thân, thật tình... Haizzz, chẳng cầu mong gì hơn chỉ hy vọng hai đồ đệ, một già, một trẻ sẽ chung sống hoà thuận với nhau.

*

Sân đấu được xây dựng theo hình chữ nhật với diện tích tương đối lớn, sức chứa tầm 500 người, nguyên do cũng là vì ở ngoại viện nên dù được xây dựng khang trang đến bậc nào cũng không thể sánh bằng nội viện, khiến trúc ở nội viện còn choáng ngợp hơn thế nữa.

Xung quanh đây tập trung chủ yếu là tân học viên, còn lại lẻ tẻ vài học viên cũ, bởi sắp đến kỳ khảo hạch để vào nội viện cho nên ít có học viên cũ nào rảnh rỗi đi hóng hớt cả.

Hoa chấp sự là người hay đi cùng với Lục chấp sự, hôm nay đứng tại đây để chủ trì trận đấu này.

- Có hai hình thức thi đấu, một Đấu Cược tức là bên nào thua sẽ phải mất toàn bộ số tích phân đã đánh cược, hai Đấu Sinh Tử tức là trận đấu sẽ diễn ra mãi cho đến khi có người ngã xuống. Các học viên suy nghĩ cho kỹ rồi chọn hình thức thi đấu.

Hoa chấp sự ra dấu im lặng rồi đảo mắt nhìn một lượt dưới sàn đấu sau đó cất cao giọng thánh thoát nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.