EDITOR: DOCKE
Ta không nói gì, chỉ cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt. Anh đứng cách ta chưa đầy một thước. Trên người anh tỏa ra mùi hương tươi mát thanh nhã, hòa lẫn với mùi hương của một loại nhang thơm cao quý. Ta biết, đây là loại nhang thơm các cung nữ đã xức lên thân mình anh kể từ khi anh đăng lên đế vị. Bình thường cũng không biết là cái gì, bây giờ ngửi lại được mùi thơm quen thuộc này, chỉ cảm thấy mùi hương quen thuộc và hạnh phúc ấy cứ nhè nhẹ từ trên người anh từng đợt từng đợt vây quanh lấy ta, khiến ta đắm chìm trong đó. Mắt ta nhìn anh, sự lo lắng trong mắt anh càng lúc càng sâu đậm, mang theo một tia mừng rỡ không thể tin được. Anh tiếp tục hỏi ta: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Ta có cảm giác nước mắt từ từ chảy ra nơi khóe mắt, hai gò má dính ướt. Trong yết hầu làm như có vật gì đó làm cho tắc nghẹn, nói không ra lời.
Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh thở dài một hơi, nói: “Hoàng thượng, thần đã nói rồi. Thần muốn dẫn đến một người đặc biệt. Hoàng thượng sẽ nhận ra nàng, chẳng lẽ hoàng thượng còn chưa tin hay sao?”
Tề Thụy Lâm nhìn ta, không thể tin được, xoay người ôm lấy Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử vốn không thích gần gũi với người khác, nếu là người ngoài tất nhiên sẽ không để y có thể tiếp cận hắn trong vòng một thước. Ta lơ mơ trong đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy Tiểu Phúc Tử hơi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476809/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.