EDITOR: DOCKE 
La Thành vỗ vỗ tay, hai gã thị vệ lại áp Tuyên Vương lên như trước. Mà lúc này, sàn nhà đại sảnh đột nhiên vỡ ra, để lộ một bậc thềm đá. Ta nghe thấy phía dưới có tiếng nước chảy róc rách. Nghĩ rằng, có phải bên dưới thông với biển lớn hay không? 
La Thành đi ở phía trước, hai thị vệ áp Tuyên Vương theo sau, cuối cùng là ta và Tiểu Phúc Tử. Đoàn người men theo bậc thềm đá, đi xuống phía dưới.   
Phiến đá vừa vỡ ra lại tự động đóng cửa. Ở phía trước, La Thành lấy ra một viên dạ minh châu thật lớn, chậm rãi soi đường đi thẳng xuống dưới. Đi vào nền đất bằng phẳng, nhìn đến chỗ được ánh sáng của viên dạ minh châu chiếu rọi, ta nhìn thấy nham thạch nanh sói, còn có nước từ từ chảy ra. Xa xa truyền đến tiếng nước chảy. Xem ra, nơi này thật sự liên thông với biển cả. 
Đi xuống dưới rồi, Tiểu Phúc Tử đột nhiên dùng truyền âm nhập mật nói với ta: “Cẩn thận một chút, ta cảm thấy nơi này có gì đó không đúng…” 
Ta muốn hỏi hắn vì sao không đúng, lại không muốn nói ra thành tiếng cho người ta nghe thấy, vì thế nắm lấy tay hắn, dùng phương pháp liên lạc mà chúng ta thường dùng để điểm nhẹ lên tay hắn… 
Lúc ta cầm tay hắn, tay Tiểu Phúc Tử hơi hơi run rẩy, muốn rút về rồi lại dừng lại. Ta nghĩ, Tiểu Phúc Tử đối với việc ta cầm tay hắn còn có chút thẹn thùng đây mà. Sao hắn không ngẫm lại, thường xuyên ôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476789/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.