EDITOR: DOCKE 
Ta nghĩ, có phải ở đáy thuyền cũng có vô số những sinh mạng nhỏ bé non nớt bị chế thành dược nhân, giúp hắn chèo thuyền hay không? Nhìn hải thuyền, long ta ảm đạm chua xót.   
Lại nhớ đến đứa con mới sinh còn chưa được gặp mặt của mình, nghĩ rằng, nếu con mình mà gặp phải thảm cảnh này, ta khẳng định sẽ thống khổ đến mức muốn chết cũng không xong. Nghĩ đến đây, ta càng thống hận sự tàn nhẫn của Tuyên Vương. Ta vốn là linh hồn hiện đại, thật ra cũng chẳng có lòng yêu nước yêu dân vĩ đại sâu đậm gì cả, nhưng bản thân cũng là một người mẹ, nhìn thấy những đứa trẻ gặp phải thảm cảnh này cũng thấy cảm động lây, không tự chủ được bốc lên ngọn lửa thống hận đối với kẻ gây ra thảm cảnh. Chỉ dựa vào điều này, ta nghĩ, giữa hai chúng ta vĩnh viễn cũng không thể đội trời chung. 
Ta nghĩ, những chiếc hải thuyền này, nếu đã phải nhờ đến những đứa trẻ đó chèo lái, vậy thì không thể nào cướp nó rời bến được. Bởi vì, cho dù biết được cách thao tác, ta cũng không muốn thuyền trưởng thao túng những đứa trẻ dược nhân đó chèo lái hải thuyền ra khơi. Như vậy, cũng chỉ có thể nghĩ cách từ không trung. Nếu hắn có thể chế tạo ra nhiều hải thuyền như vậy, có lẽ nhất định cũng có thể chế tạo ra càng nhiều khí cầu. Ta chỉ cần nghĩ cách trộm lấy một cái khí cầu là sẽ có khả năng trốn thoát khỏi nơi này. 
Chỉ tiếc, nửa điểm võ công ta cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476779/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.