EDITOR: DOCKE 
Đang nghĩ ngợi thì có một đôi tay kéo ta trở lại. Âm thanh ôn hòa, không mang theo một chút tức giận nào của Tuyên Vương vang lên: “Thế nào? Nhìn cái gì thế?”   
Ta nghĩ, tuyệt đối không thể để hắn phát hiện ra Ngư Bá Thiên được. Vội xoay người lại, cười nói với Tuyên Vương: “Làm vậy ngắm bình minh, đích thật là đẹp vô cùng. Dáng người ta thấp bé, không đứng ở chỗ cao thì khó mà thấy rõ được. Khiến cho Vương gia lo lắng hả? Đám thị vệ của ngài cũng thật là… chuyện gì cũng thích phóng đại lên. Chưa gì đã chạy đi báo với ngài. Ta chỉ nhìn một cái thôi, lại quấy rầy mộng đẹp của Vương gia rồi…” 
Ta cẩn thận nhìn Tuyên Vương, thấy tóc mai của hắn thoáng có chút tán loạn, biết hắn cả đêm không ngủ, bây giờ đang lúc bù bổ. Nói không chừng còn đang ở cùng Lạc Nhạn, vô cùng thân thiết. Lại bị đám thị vệ không biết tốt xấu này lôi từ trong ổ chăn lôi ra. Lại nói tiếp, nguyên nhân gây ra đều bởi do ta. Ta cảm thấy rất có lỗi với hắn… 
Vì thế, cực kỳ hối lỗi nói: “Vương gia, ngài cứ tiếp tục về ngủ đi. Ta sẽ không làm những chuyện khiến ngài phải bận tâm nữa đâu. Mới nhìn một cái mà đã khiến ngài lo lắng đến nỗi tóc bạc mất mấy sợi rồi kìa…” Nói xong, ta đưa tay phủ lên thái dương của hắn, ẩn tình đưa tình nhìn hai sợi tóc mai, nhu tình như nước mà nói: “Vương gia, ta nhổ xuống cho ngài nha?” 
Tuyên Vương không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476752/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.