EDITOR: DOCKE
Lời anh nói vô cùng chính xác. Tuy ta nói là muốn chạy nhưng cũng phải có người giúp một tay mới được chứ. Nếu như không có Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ, ta chẳng khác nào một con chim bị mất đi đôi cánh, rốt cuộc có muốn bay cũng bay không nổi. Huống chi trong bụng còn có một con chim nhỏ nữa.
Ta nghĩ, anh quả thật rất biết lợi dụng tất cả những người thân quanh ta có thể lợi dụng được. Xem ra, nếu muốn đấu với anh trận này, chung quy sẽ chỉ rước lấy thất bại mà thôi.
Ta ngắm nghía dáng vẻ của anh: dào dạt đắc ý, đắc ý dào dạt, làm như chuyện đắc ý nhất trong thiên hạ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, liền không thể tức giận nổi. Ánh mắt vòng vo vừa chuyển, bỗng nhiên nói: “Thụy ca ca…” Gọi đến nỗi bản thân ta cũng phải nổi da gà…
Tề Thụy Lâm nghe xong, ban đầu còn chưa rõ đang gọi ai. Chờ đến khi suy nghĩ cẩn thận rồi, trên mặt đột nhiên đỏ ửng, không mấy tin tưởng hỏi lại: “Như nhi, nàng gọi ta ư?”
Ta lại gọi một tiếng: “Thụy ca ca, nơi này chỉ có chàng, thiếp không gọi chàng thì gọi ai?”
Trước kia ta xưng hô với anh, đều vô cùng chính thức. Đầu tiên kêu là Thụy công tử. Sau khi biết rõ thân phận của anh liền gọi là Vương gia. Khi anh lên làm thái tử lại đổi thành Thái tử gia. Bây giờ lại kêu là Hoàng thượng. Trước sau chưa từng gọi thẳng tên họ của anh. Không phải không muốn kêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476699/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.