Edit: Docke
Không biết là có phải ta đang nằm mơ hay không, ta cảm thấy ta bất ngờ cười lên thành tiếng, lại thỏa mãn chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm tỉnh lại, ta phát hiện, không ngờ mình đang nằm ghé vào ngực hắn như một con chó nhỏ. Hai tay còn ôm trọn lấy thắt lưng của hắn chứ không phải là hắn đang ôm trọn lấy ta. Đã thế này thì ta còn có gì để nói nữa đây? Chẳng lẽ xem như không thấy gì, mắng hắn một tiếng, tố cáo hắn phi lễ? Ta nghĩ, sao không có cái lỗ nào để ta chui vào đó cho rồi … Ta lại thấy bên cửa sổ có hai, ba bóng người hiện lên. Xem ra lại là đám người Tư Đồ, Tiểu Phúc Tử…
———- *** ———-
Sau khi thả Thanh Phi vẫn còn đang mơ mơ màng màng kia đi, chúng ta lại ra roi thúc ngựa chạy đến núi mỏ đá phía sau hoàng cung. Núi mỏ đá là một nơi cực kỳ hoang vắng, phần đỉnh đã bị khai thác một nửa. Núi đá còn lại sáng choang, trên mặt không có một gốc cây ngọn cỏ. Ở giữa núi mỏ đá có một ngôi nhà đá. Tấm bảng trước nhà có viết ‘Minh Nguyệt Các’. Chính là nơi này. Một gian nhà đá nằm trên một núi đá, hết sức bình thường. Lâm Thụy nói, đây là nơi tạm trú trước kia của nhóm công nhân xây dựng hoàng cung, chỉ có điều, đã bị hoang phế mấy trăm năm nay rồi…
Chúng ta đi qua liền thấy, cửa chính nhà đá đã bị người ta dùng một tảng đá thật lớn che lại. Ngay cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-bat-vi-phi/2476516/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.